Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 57
Cập nhật lúc: 2024-10-08 16:31:27
Lượt xem: 103
Một lát sau Tống Lê cũng ngồi xuống cạnh anh: “Từ xa đã thấy cậu đang cười rồi, cười cái gì đấy.”
Giang Tùy Châu nhấp một ngụm rượu, ánh mắt liếc xéo anh ta: “Hử?”
Tống Lê: “Hỏi cậu đang cười cái gì, một mình ngồi đây mà vẫn có thể xuân tâm nhộn nhạo được, cậu có bệnh à.”
Giang Tùy Châu đặt ly rượu xuống, anh không trả lời câu hỏi kia, chỉ nói: “Sao cậu lại qua đây, không chơi nữa à?”
Người đến chỗ Tống Lê hôm nay rất đông, tuấn nam mỹ nữ đủ cả, có người quen mặt cũng có nhiều người lạ.
“Vừa bàn chuyện làm ăn với Tạ Diên, bàn xong chính sự mới nghĩ đến chuyện chơi bời chứ, không phải tôi đến rủ cậu sao, đi, vừa chơi vừa uống, một mình cậu uống hết chỗ này còn ý nghĩ gì nữa.”
Giang Tùy Châu ngồi yên không nhúc nhích, giọng điệu ghét bỏ: “Lại là mấy cái trò vô bổ của cậu.”
“Này… sao lại nói là vô bổ. Rồi rồi, tôn đại phật như cậu không đi thì tôi gọi mọi người đến chỗ cậu.” Tống Lê nói xong cũng không đợi Giang Tùy Châu đáp lại, đứng dậy đi lấy rượu.
Giang Tùy Châu thấy Tống Lê tích cực nhiệt tình như vậy cũng lười nói thêm. Không đến lát sau mọi người đã kéo từng tốp đến, hôm nay Tạ Diên cũng đến đây, dạo này Tống Lê chơi khá thân với anh, khiến Giang Tùy Châu với anh cũng thân cận không ít.
Tạ Diên đến nơi liền chào hỏi anh, ngồi luôn xuống gần đó.
Giữa hai người còn chỗ trống đủ cho một người ngồi vào, ngay giây sau, một cô gái đã ngồi luôn xuống chỗ trống kia.
“Em ngồi ở đây!” Cô gái là bạn mà bạn của Tống Lê dẫn đến, tính cách cởi mở, dáng dấp cũng xinh đẹp, ở nơi này ăn uống nói chuyện khá hợp cạ.
Giang Tùy Châu nhìn cô ta, cô gái trang điểm theo phong cách dễ thương, nhìn anh cười tươi như hoa.
Mặt anh không biểu tình thu hồi lại tầm mắt, trong đầu lại hiện lên muôn kiểu trang điểm của Quan Hề.
Anh nghĩ, nếu so sánh độ dễ thương, không ai có thể qua được cô.
Tống Lê hô hào mọi người ngồi xuống: “Ngồi đâu cũng được, ngồi bừa đi, rồi, mọi người nói xem chúng ta nên chơi gì.”
“Sự thật hay mạo hiểm?”
“Ai da, trò đó cũ rích rồi.”
“Thế ông nói xem chơi trò gì.”
……
Một đám người rôm rả thảo luận, cuối cùng mọi người nhất trí chơi một trò hết sức đơn giản, quay kim la bàn.
Phần đuôi của kim la bàn chỉ vào ai người đó sẽ được ra lệnh cho người ở đầu kim thực hiện một trò mạo hiểm, một trò chơi cực kỳ đơn giản nhưng cũng rất kích thích.
Đúng lúc trò chơi vừa mới bắt đầu, cửa phòng bao đột nhiên mở ra, có bóng người bước vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-57.html.]
Ngoài phòng bao ánh sáng mạnh và rõ hơn trong phòng rất nhiều, cửa vừa mở ra, đèn trắng bên ngoài đã rọi vào trong. Người trong phòng đều quay đầu nhìn ra cửa, thấy ngoài cửa là một vị siêu cấp mỹ nữ ai nấy đều bàng hoàng.
“Úi cha? Mỹ nữ này là bạn ai đấy?” Có người hô lên.
Mọi người đều nhìn qua, người phản ứng lại đầu tiên là Tống Lê, cậu ta lập tức đứng lên chào: “Quan Hề! Đại tiểu thư, ngọn gió nào thổi em đến đây.”
Quan Hề lướt qua Tống Lê, ánh mắt dừng trên người đàn ông ngồi chính giữa sô pha, sau đó dần chuyển sang người con gái đang ngồi cạnh anh.
Cô mỉm cười, ung dung bước đến: “Chơi trò gì vậy? Tôi đến đúng lúc thật, cùng chơi đi.”
Tống Lê nương theo tầm mắt của cô nhìn đến cô gái đang ngồi bên cạnh Giang Tùy Châu, tim anh ta nổi lên từng hồi chuông cảnh báo, nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho cô gái kia!
Thế nhưng cô gái kia lại là người mới, cũng không quen hầu hết mọi người ở đây, cô vừa mới tia trúng được Giang Tùy Châu, lại nghe bạn kể anh ấy “ngon” đến mức nào, sao có thể nhường chỗ được.
“Ngại quá, có thể nhường lại chỗ này được không.” Quan Hề đứng trước mặt cô gái kia, khách khí hỏi.
Nói thì khách khí, nhưng dáng vẻ kia không hề có chút khách khí nào.
Ngoại hình xinh đẹp của Quan Hề vốn đã có tính công kích, khí thế lại mạnh mẽ, cô gái kia ngẩng đầu nhìn Quan Hề, nhất thời quên mất phản ứng ra sao.
Tất nhiên, thâm tâm cô ta là không đời nào nhường chỗ, nhưng chưa kịp phản ứng lại định mở miệng nói gì, người đã bị Tống Lê kéo dậy: “Nào nào, em ngồi cạnh anh, để chỗ này cho Quan Hề!”
Cô gái kia nhìn Tống Lê với ánh mắt quái dị.
Tống Lê nhỏ giọng nói: “Em gái, anh đây đang cứu cưng đó!”
Người chướng mắt kia được dẫn đi rồi, Quan Hề điềm tĩnh ngồi xuống chỗ cạnh Giang Tùy Châu, ngồi xong rồi việc đầu tiên là chào hỏi Tạ Diên đang ngồi bên phải mình, sau đó mới quay đầu lại nhìn Giang Tùy Châu, nhẹ nhàng nói: “Em gái lớn này của anh cũng không lớn lắm nhỉ.”
Giang Tùy Châu bật cười: “Cô kia vừa ngồi chưa được bao lâu, anh không cho cô ấy ngồi cạnh mình đâu.”
Quan Hề: “Thật sao Giang tổng, vậy sao anh không thủ thân như ngọc, bảo cô ta tránh xa anh một chút?”
Giang Tùy Châu trầm tư một lúc: “Vốn dĩ cũng định như thế, nhưng nghĩ đến việc em định đến đây bắt gian liền do dự. Cũng không thể để em đến trắng tay được.”
Quan Hề liếc xéo anh, tất nhiên cô không cho rằng Giang Tùy Châu ngốc như vậy, rõ ràng biết cô sắp đến rồi còn trêu hoa ghẹo cỏ. Nhưng cô vẫn diễn chưa đã, thấp giọng nói: “Vậy em bây giờ không trắng tay rồi, anh bị em bắt gian rồi, bây giờ phải làm thế nào đây.”
Giang Tùy Châu nhìn ánh mắt hấp háy kia của Quan Hề, cảm thấy tối nay thú vị hơn nhiều rồi.
Anh cong khóe miệng, nhéo cổ tay cô, “Không bằng bây giờ về nhà cho em xử lý?”
Tác giả có lời muốn nói:
Đây quả là nam chính được ăn nhiều thịt nhất dưới ngòi bút của mị…
Mị chỉ muốn hét lớn: Hai người có thể thôi làm chuyện kia không!!!