Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 49
Cập nhật lúc: 2024-10-07 11:34:15
Lượt xem: 90
Bốn mươi phút sau, Giang Tùy Châu về đến nhà.
“Giang tổng, hành lý đã sắp xếp ổn thỏa.”
Chu Hạo dọn dẹp xong bước ra liền nhìn thấy Giang Tùy Châu đang đứng bên cửa sổ sát đất nói chuyện điện thoại, cậu vừa nói xong Giang Tùy Châu liền vẫy tay ra hiệu cậu đợi một lát.
Chu Hạo không dám làm phiền anh, chỉ đứng yên chờ phân phó.
Nhưng hình như anh chưa gọi được điện thoại, một phút sau, anh quay đầu lại nói: “Cậu gọi điện thoại cho Dương Thanh.”
Dương Thanh là trợ lý của Quan Hề, bình thường Chu Hạo hay liên lạc với cô ấy.
“Vâng thưa Giang tổng, hỏi Quan tiểu thư có ở đó không đúng không ạ.” Chu Hạo không hổ là nhân viên dưới trướng Giang Tùy Châu bao nhiêu năm, vừa đoán liền trúng phóc.
Giang Tùy Châu: “Ừ.”
Chu Hạo nhanh chóng gọi điện cho Dương Thanh.
Hỏi xong cậu liền cúp máy, nói với Giang Tùy Châu: “Dương Thanh nói hai tiếng trước Quan tiểu thư đã đến Trung tâm Du lịch Cá sấu.”
Giang Tùy Châu sững sờ một lúc, anh nhớ mấy hôm trước cô từng nói, hôm anh về cô sẽ ở nhà đợi, thế mà người lại chạy xa như vậy, còn tắt điện thoại.
“Đến đó đi.” Giang Tùy Châu trầm giọng ra lệnh.
“Vâng.”
Từ lâu Giang Tùy Châu đã biết Quan Hề có sở thích nuôi mấy động vật kì quái, nhưng trước giờ anh chưa từng nhìn qua, đây là lần đầu tiên anh đến nơi như thế này.
Lúc nhân viên công tác dẫn anh vào, anh nhìn thấy bóng dáng cô gái ngồi trên đài cao phía xa.
Chỗ này cây cối rậm rạp, ánh nắng khó chiếu đến mặt đất, nhưng cô gái ngồi trên cao kia lại đeo kính râm, còn ngồi dưới ô chống nắng cỡ lớn.
Hai ngày nay Giang Tùy Châu từ miệng người khác nghe được không ít lời ra tiếng vào, thậm chí vài người còn muốn moi tin tức từ anh. Đến anh còn như thế này, vậy mấy ngày nay vị Quan tiểu thư kia chắc chắn không tốt đẹp hơn được.
Vừa rồi khi anh biết cô đang ở chỗ này, suy nghĩ đầu tiên là có thể cô đang tìm chỗ để dưỡng thương.
Nhưng…
Lúc này Quan cá muối đang ngồi giữa hai bàn đồ ăn bắt mắt, đeo tai nghe rung đùi như đang dã ngoại ở ngoại ô.
Hình như anh nghĩ nhiều rồi?
Trong tai nghe Quan Hề đang phát bản nhạc sôi động, lúc cô đang duỗi tay định lấy đồ ăn liền thấy trên đài có thêm một đôi chân dài.
Nhưng vừa cô đã dặn nhân viên công tác không được tới làm phiền rồi mà.
Quan Hề bất mãn chui đầu ra khỏi ô, đang định phát hỏa thì bỗng nhìn thấy khuôn mặt của chủ nhân đôi chân dài kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-49.html.]
“… Sao lại là anh.”
Quan Hề vừa chui ra khỏi ô Giang Tùy Châu liền đánh giá cô, hôm nay cô mặc cả thân xanh, quần bò xanh thẫm, túi xách xanh thẫm, ngay cả kính mắt cũng đeo gọng màu xanh thẫm.
Giang Tùy Châu bước đến bên cô, ngồi xuống: “Hôm nay em mặc kiểu này… Đang đóng cây hành à?”
“……”
“Cũng không có nắng còn đeo kính râm.” Giang Tùy Châu thuận tay tháo kính mắt của cô xuống.
Quan Hề không kịp phòng bị, kính râm đã bị anh tháo xuống, cô hốt hoảng quay đầu nhìn anh, “Trả cho em!”
Hai mắt cô đỏ ửng.
Trong tim Giang Tùy Châu như bị ai bóp nghẹt, anh thả lỏng tay.
“Em đang mặc đồ đôi với con trai, anh hiểu cái gì.” Quan Hề nhanh chóng đeo lại kính mắt.
Giang Tùy Châu nghiêng đầu nhìn cô, cô làm bộ bình thản tự nhiên, giống như đến đây chỉ để thư giãn ăn uống.
Quan Hề không nhìn anh, ngón tay chỉ vào chú cá sấu đang bò lên thềm đá phía xa: “Châu Châu! Có ông chú đến kìa, mau qua nhìn cho mẹ!”
Giang Tùy Châu: “……”
Con vật kia không có phản ứng gì.
Quan Hề không hề thấy ngượng, quay đầu nói với anh: “Nó khá là hướng nội, anh trai Giang Giang có vẻ hoạt bát hơn chút. Nhưng anh nó đang ở trong nước kìa, thấy không.”
Giang Tùy Châu cũng cực kỳ phối hợp nhìn qua: “Ồ.”
Quan Hề sợ tia tử ngoại nên lại chui vào trong ô: “Nói đi, anh đến đây tìm em làm gì?”
Giang Tùy Châu: “Trước khi anh đi công tác có bảo em hôm nay ở nhà đợi anh.”
Quan Hề sững người: “…Em quên rồi.”
“Bây giờ nhớ rồi đúng không, có thể đi chưa.”
Quan Hề chống cằm, lười biếng đáp: “Không có hứng.”
“Bị ai bắt nạt cho ủ rũ thế này?”
Quan Hề trừng mắt nhìn anh, bị kích thích ngồi bật dậy nói: “Bây giờ tốt nhất là anh ngậm miệng lại.”
Giang Tùy Châu khẽ vuốt môi, cầm tay cô kéo lên: “Được rồi, anh về rồi, ai nên ngậm miệng đều phải ngậm miệng hết.”
“Sao nào, anh muốn đưa phí bịt miệng à?”
“Vậy thì lãng phí quá.” Giang Tùy Châu nhàn nhạt đáp: “Để bọn họ tự khóa miệng lại có phải hay hơn không.”