Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 47
Cập nhật lúc: 2024-10-06 22:05:13
Lượt xem: 88
Thời gian trở về lúc hai người mới gặp nhau, hồi bọn họ vẫn còn là những đứa trẻ nghịch ngợm một đám chơi với nhau.
Ngụy Tu Dương nhớ rất rõ lần đầu tiên cậu gặp Quan Hề đã làm đổ lon Coca trong tay.
Quan Hề bước đến, bé gái năm đó dáng người rất cao, cô nói, hóa ra cậu chính là em họ đấy à. Lại nói, em họ, chị thấy em hơi ngốc nha, đến lon Coca cũng không cầm nổi.
Cậu không nói lời nào, không phải vì cậu ngốc làm đổ Coca, mà vì lúc cô vừa xuất hiện làm cậu thất thần.
Cậu nhỏ hơn cô vài tháng, nhưng vẫn cùng tuổi với nhau, nên sau khi Quan Hề từ nước ngoài về liền học chung một trường, chung một lớp với cậu.
Trong nhà lại cố ý sắp xếp cho hai đứa trẻ ngồi cùng bàn nhau, nói là để cậu giúp đỡ Quan Hề chưa quen với nhịp sống trong nước.
Nhưng ngay ngày đầu tiên cậu đã nhận ra, vốn dĩ Quan Hề chẳng cần cậu giúp đỡ cái gì. Vì cô rất xinh xắn, bên cạnh không thiếu những bạn học hăng hái xông pha vì cô… Cô mới đến không lâu mà đã làm bạn với một đám người.
Nhưng cậu vẫn có một lợi thế, vì hai người là bạn cùng bàn, lại có quan hệ họ hàng.
Nên quan hệ của hai người vẫn luôn tốt nhất.
Nhưng không biết từ bao giờ, trong tim cậu lại có một bí mật không thể để người khác biết.
Chính cậu cũng không rõ.
Chỉ là cảm thấy bản thân thích ở bên cô, thích cô ra tay giúp mình, thích ngắm cô cười ngắm cô náo loạn, ngắm cô nhe nanh dương oai trước mọi người.
Thời học sinh, cậu đã từng nhận được rất nhiều thư tình của cô, cậu lại phát hiện bản thân mình có thêm sở thích so sánh mình với những người theo đuổi cô.
So sánh xong lại cảm thấy vô vị…
Nhưng lúc đó cậu chỉ mơ hồ cảm thấy bản thân có gì đó không đúng, lúc cậu cảm nhận rõ ràng được tình cảm của mình là khi nghe được tin Giang Tùy Châu và Quan Hề đính hôn.
Cậu căm ghét Giang Tùy Châu, luôn cảm thấy anh ta là người không nên tồn tại nhất trên thế giới này.
Nhưng cậu lại không thể thừa nhận, phần nhiều do cậu đố kị.
Giang Tùy Châu không thích Quan Hề, anh ta thích người mà khi ở cạnh anh ta có thể đem lại lợi ích lớn nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-47.html.]
Thế nhưng ngoài việc chán ghét Giang Tùy Châu và hy vọng anh ta và Quan Hề chia tay ra cậu còn làm được gì nữa.
Cái gì cậu cũng không làm được, vì bí mật của cậu không thể để người khác biết.
Cứ như vậy, cậu giấu diếm rất tốt, khi ở cạnh Quan Hề cũng chỉ dùng thân phận bạn bè hoặc em họ mà thôi.
Nhưng từ khi xảy ra chuyện ở quán bar, hình như trong thâm tâm cậu thứ đồ giấu rất sâu kia dần dần lộ ra.
Quan Hề vậy mà lại là con nuôi… Vậy cũng có nghĩa, căn bản cô không phải chị của cậu, không có nửa phần quan hệ ruột thịt với cậu!
Cậu không có cách nào áp chế những tâm tư vọng động nơi đáy lòng, hôm qua cậu ở nhà suy nghĩ nghiêm túc cả ngày trời, một mình uống rất nhiều. Cậu biết, mình không nên vui vẻ trước chuyện này, nhưng cậu cũng bất đắc dĩ, tâm tình không kiềm nổi lén hạnh phúc.
“Sao em lại khinh thường chị được.” Ngụy Tu Dương thấp giọng nói, “Chị quen em bao nhiêu năm rồi còn nghĩ em như vậy sao?”
Quan Hề bình tĩnh lại, cũng cảm thấy vô lý, tính cách của Ngụy Tu Dương cô rõ như lòng bàn tay: “Vậy cậu còn để ý nhiều làm gì, chị vẫn là Quan Hề vẫn là chị của cậu.”
Ngụy Tu Dương cười khổ: “Phải, chị vẫn là Quan Hề…”
Quan Hề dựa người vào thành ghế: “Tóm lại chắc cậu cũng rõ mọi chuyện rồi, mặc dù không biết sẽ ra sao nhưng hiện tại chị vẫn rất ổn, cậu không cần lo lắng.”
Ngụy Tu Dương ngẩng đầu nhìn cô: “Nếu chị gặp khó khăn gì cứ nói với em, em có thể giúp chị.”
“Trước mắt chưa có khó khăn gì.”
Ngụy Tu Dương thở phào nhẹ nhõm, nhịn không nói ra suy nghĩ tận đáy lòng kia, nói thẳng: “Dù gì Quan Oánh cũng là con gái ruột của cô, chị ấy biết chị không phải em gái ruột của mình sẽ suy nghĩ ra sao chúng ta không ai biết cả. Với lại sau khi chuyện này bị lộ ra, chắc chắn Giang Tùy Châu sẽ chia tay chị, vậy…”
“Ai bảo anh ấy chia tay chị.” Quan Hề ngắt lời cậu.
Ngụy Tu Dương rũ mắt: “Loại người như Giang Tùy Châu chỉ biết đặt lợi ích lên hàng đầu! Chị đã mất giá trị lợi dụng với anh ta, tất nhiên anh ta sẽ chọn chia tay chị.”
Quan Hề bực bội đáp: “Sao chị lại mất giá trị? Cậu nói như thể chị là kẻ ăn hại không bằng.”
“Ý của em là Giang Tùy Châu sẽ không mạo hiểm như vậy, dù gì giữa hai người cũng chẳng có tình cảm gì.”
Quan Hề trừng mắt nhìn Ngụy Tu Dương, định phản bác.
Rõ ràng lúc cô vừa biết thân thế của mình cũng nghĩ Giang Tùy Châu sẽ như vậy, nhưng lúc này nghe được từ trong miệng người khác nói ra, suy nghĩ đầu tiên của cô là: Còn lâu đi.