Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 43

Cập nhật lúc: 2024-10-06 11:42:08
Lượt xem: 121

Âm thanh trong quán cà phê du dương, hương cà phê thoang thoảng trong không khí, tiếng nói chuyện nhẹ nhàng, cũng có tiếng lạch cạch đánh máy tính của một vài người.

 

Quan Hề bước đi rất vội, thoáng chốc đã ra khỏi cửa quán.

 

Giang Tùy Châu vẫn ngồi nguyên tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng dáng cô đến tận khi cô biến mất ở góc rẽ mới thôi.

 

Đúng lúc này, chuông điện thoại của anh vang lên, là điện thoại trong nhà gọi tới.

 

Anh bắt máy: “Dạ.”

 

“Chuyện bên nhà họ Quan có phải thật không?” Giọng phụ nữ lãnh đạm từ đầu kia truyền tới.

 

Giang Tùy Châu ngập ngừng mất hai giây: “Phải.”

 

“Tối nay về nhà một chuyến.”

 

Người đầu kia nói xong câu này liền cúp máy luôn, Giang Tùy Châu buông điện thoại xuống, nhìn cây kem anh đang cầm trên tay.

 

Quán cà phê bật điều hòa khá lạnh, kem vẫn chưa bị tan chảy.

 

Giang Tùy Châu nhìn chằm chằm nó một lúc, giờ này anh không nghĩ đến công việc, cũng chẳng nghĩ đến tối nay về nhà phải đối mặt với dò hỏi như thế nào.

 

Chỉ hơi phiền muộn.

 

Anh nghĩ, anh đã mất cả buổi chiều quẹt thẻ hàng chuỗi số không, thế mà công sức của anh bị một cuộc điện thoại của nhà họ Quan làm đổ bể, Quan Hề lại trở về dáng vẻ buồn thiu kia.

 

Một bên khác, Quan Hề lên xe của Quan Hưng Hào, xe chạy rất nhanh liền về đến nhà.

 

Ngụy Chiêu Mai và Quan Oánh đều ở nhà, sau khi Quan Hề đến, người đầu tiên cô nhìn là Quan Oánh.

 

Cả căn nhà này, người không biết chân tướng chỉ có chị ấy.

 

“Chuyện này rốt cuộc là do ai truyền ra?” Từ khi biết vụ việc này Quan Hưng Hào rất tức giận, chuyện này làm Quan Hề tổn thương nhưng cũng khiến ông đau bội phần.

 

Ngụy Chiêu Mai lắc đầu: “Ban đầu chuyện này rất ít người biết, sao có thể thành ra thế này được.”

 

Quan Hưng Hào cũng không có đầu mối nào: “Số điện thoại thì sao!”

 

Ngụy Chiêu Mai: “Không tra ra, người kia dùng xong liền vứt luôn, căn bản không có cách nào tìm ra là ai đã dùng số này.”

 

Quan Hưng Hào cắn răng, tâm tư rối như tơ vò, ông quay đầu nhìn Quan Hề: “Hề Hề, con…”

 

Quan Hề nhớ đến Ngụy Tử Hàm, tình cảnh tối qua chị ta khiêu khích cô vẫn còn hiện rõ trước mắt. Cô nghĩ, cho dù nói cho bố mẹ cô có biết chuyện tối qua đi chăng nữa, nhưng bây giờ không có chứng cứ, hai người cũng không thể tùy tiện chất vấn cháu gái mình được.

 

Quan Hề: “Bố, chuyện này bố cứ xem xét đi, con lên phòng trước.”

 

Quan Hưng Hào: “Hề Hề, con đừng buồn, bố sẽ làm chủ cho con!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-43.html.]

Quan Hề thấy bố cô tức giận như vậy đột nhiên nhớ tới ngày xưa mỗi lần cô nghịch ngợm gây họa đều là ông đứng ra bênh vực cô, dáng vẻ con gái ông luôn đúng, tâm can không khỏi mềm mại.

 

“Tuy mọi người đều biết chuyện rồi nhưng không ai dám khinh thường con đâu, với lại, biết rồi thì đã sao.” Quan Hề nắm bàn tay của bố, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Bố, bố làm chủ cho con sớm thế này, có phải dữ quá không ~”

 

Quan Hưng Hào nhìn Quan Hề, mũi ông hơi chưa, ông nhớ từ sau khi Quan Oánh về, đã rất lâu Quan Hề không làm nũng: “Bố sợ con thấy tủi thân.”

 

“Ừm… Nào có, nếu con mà buồn thì chẳng phải người khác sẽ nghĩ con không phải con ruột của bố thì bố sẽ không thương con nữa sao.” Quan Hề đáp.

 

Quan Hưng Hào nghiêm mặt: “Nói loạn, con mãi là bảo bối của bố!”

 

“Đó, thôi được rồi, đã vậy cũng không cần nói nhiều nữa.” Quan Hề vỗ trấn an cổ tay ông, lại quay đầu nói với Ngụy Chiêu Mai: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng đâu. Cứ vậy đi, con lên phòng tắm rửa lát con xuống sau.”

 

Ngụy Chiêu Mai gật đầu: “Ừ, nhanh lên đi.”

 

Quan Hề xoay người bước lên tầng hai, đến tận khi bước lên cầu thang không nhìn thấy những người dưới tầng rồi nét mặt của cô mới dần nghiêm trọng.

 

Chuyện này xảy ra nhất định sẽ có thay đổi.

 

Ít nhất cô không biết kẻ đứng sau Ngụy Tử Hàm sẽ còn những chiêu trò gì đối phó với mình nữa.

 

Nhưng, rốt cuộc làm cách nào mà Ngụy Tử Hàm biết được chuyện này.

 

Tối đến.

 

Quan Hề bước ra khỏi phòng, muốn rót cốc nước uống. Vừa mở cửa ra cô nhìn thấy Quan Oánh cũng đang mở cửa phòng.

 

Ngoài mặt quan hệ của hai chị em không tính là rất thân thiết, nhưng cũng không phải có mâu thuẫn với nhau. Sau khi xảy ra chuyện tối qua, dù cho Quan Oánh biết chân tướng rồi, cũng không biết chị ấy đang nghĩ gì.

 

“Mẹ đã giải thích với chị rồi.” Quan Oánh mở lời.

 

Quan Hề ừ một tiếng, bỗng cảm thấy ngượng ngập: “Vậy…”

 

“Chuyện này em biết từ trước rồi à.”

 

Quan Hề sững sờ.

 

“Ai, chị không có ý gì đâu, chỉ thuận miệng hỏi em một câu, em biết hay không cũng không quan trọng.” Quan Oánh cười nói: “Chị chỉ muốn nói rằng, bố mẹ đều rất yêu thương em, em không cần nghĩ nhiều. Ngay cả lời trước kia chị nói cũng là lời thật lòng, chị rất thích người em gái này của mình.”

 

Quan Hề vô cùng bất ngờ trước phản ứng này của Quan Oánh, nhưng trong thâm tâm không khỏi thở phào trước phản ứng này của chị ấy: “Cảm ơn chị.”

 

“Em đừng nói cảm ơn với chị, đáng ra chị phải cảm ơn em.” Mày liễu của Quan Oánh khẽ nhíu, nói: “Cảm ơn em, thay chị ở bên bố mẹ bao nhiêu năm qua.”

 

**

 

Buổi tối Giang Tùy Châu lái xe về nhà, bình thường anh cũng không hay về đây, chỉ ở một mình trong khu cảnh uyển Gia Lâm.

 

Lúc về đến nhà đã là mười giờ tối, anh vừa từ gara bước vào nhà đã thấy mẹ ngồi trong phòng khách đợi mình.

 

Tình huống trong nhà khá phức tạp, mẹ anh là vợ ba của bố, trước anh còn có hai người anh trai, đấu đá nhau không phải chuyện ngày một ngày hai.

Loading...