Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-10-05 19:39:18
Lượt xem: 112
Mặt Quan Hề lập tức xanh mét.
“Mai anh rảnh, đi mua đồ cùng em.” Giang Tùy Châu quay đầu bước ra ngoài: “Nhanh lên, qua bên này ngủ.”
Quan Hề chậm chạp bò dậy: “Đợi đã.”
Giang Tùy Châu quay đầu lại.
Quan Hề chỉ vào cạnh giường: “Anh lại đây.”
Giang Tùy Châu nhìn cô vài giây, cũng quay lại: “Vẫn còn gì nữa.”
Quan Hề đứng trên giường, hai tay vòng ra sau cổ anh, chân đá đá anh làm bộ muốn được ôm, u oán nói: “Sao anh không cho người dọn qua chỗ này.”
Giang Tùy Châu khẽ lắc đầu, ôm lấy eo cô bế thẳng về phòng mình.
Lúc đi qua huyền quan và hành lang, Quan Hề dựa đầu trên n.g.ự.c anh. Cô nghĩ, hình như mình cũng không đen đủi đến vậy, cũng không đáng sợ như cô tưởng tượng.
Mặc dù Nhị cẩu nói có hơi m.á.u lạnh, nhưng anh… dường như cũng không có ý định bỏ rơi cô.
Quan Hề càng ôm chặt cổ anh hơn, tim cô đã mềm nhũn rồi: “Giang Tùy Châu, anh vừa nói mai đi mua sắm cùng em là thật sao?”
“Ừ.”
Quan Hề cảm giác tâm tình mình như đang được vỗ về: “Vậy đến lúc đó anh đừng kêu mệt nhé.”
Giang Tùy Châu lạnh nhạt đáp: “Tối nay em mà không kêu mệt thì ngày mai anh cũng không kêu mệt.”
Quan Hề ngây người: “Anh soi lại lương tâm đi, anh vừa nói anh không…”
“Anh không có lương tâm.”
“….”
Buổi tối vừa bi thương vừa ảm đạm thế này sao cô còn có thể cá nước thân mật với anh được?
Sau đó Giang Nhị cẩu cứng rắn dẹp sạch bi thương ảm đạm của cô sang một bên, anh còn đặc biệt cho cô liều thuốc an thần, nói là ngày mai cho cô quẹt thẻ tận hứng mới thôi.
Vậy nên, cô không còn muốn khóc nữa.
… Không khỏi cảm thấy bản thân quá không tôn trọng xuất thân thê lương của mình.
“Không muốn ngủ?” Giày vò một trận xong, lúc Giang Tùy Châu quay người lại liền thấy Quan Hề đang nằm nghiêng trên giường, nửa gương mặt vùi vào trong gối, mở to mắt nhìn anh.
Quan Hề lắc đầu, cơ thể đã thấm mệt nhưng tinh thần lại bị trận vận động vừa rồi kích thích không ít, nhất thời không nhắm mắt ngủ được.
Vốn Giang Tùy Châu đang gối trên gối dựa, thấy cô xoay nghiêng người liền duỗi tay nhéo cằm cô.
Quan Hề bị anh ép ngẩng đầu lên nhìn.
Người đàn ông trước mắt chỉ đắp chăn đến ngang eo, nửa thân trên để trần, da trắng cơ bắp rõ ràng, trên cơ n.g.ự.c còn lấm tấm vài giọt mồ hôi, tổng thể tạo nên một bức tranh vô cùng dụ hoặc.
Quan Hề nuốt nước bọt, càng cảm thấy cổ họng khô khốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-41.html.]
Cô kéo tay anh, ngồi dậy.
“Cho em cốc nước.” Cô chỉ cốc thủy tinh phía đầu giường anh.
Giang Tùy Châu cũng ngồi dậy đưa cốc nước cho cô.
Quan Hề thật sự khát, cô uống rất vội, cốc nước còn nửa mà trong chốc lát đã cạn tới đáy.
“Em không chừa lại cho anh ngụm nào hả?” Giang Tùy Châu cười hỏi.
Quan Hề trả lại cốc rỗng cho anh, “Anh cũng khát?”
Giang Tùy Châu không nói gì, chỉ thấy dưới cằm cô còn vương lại giọt nước do uống quá nhanh, giọt nước đó từ cằm chảy xuống, trượt qua làn da trắng muốt dừng lại trên xương quai xanh.
“Ừ, khát lắm.”
Quan Hề: “Anh tự đi mà rót, em không đi đâu.”
“Không cần.” Giang Tùy Châu đột nhiên sáp lại, “Chỗ này là đủ.”
Quan Hề mù mờ, chưa kịp phản ứng lại đã bị anh áp sát.
Hơi thở của anh tỏa ra từng luồng nhiệt khí trên cổ, ngay giây sau, chiếc lưỡi linh hoạt chạm vào da thịt cô, quét qua giọt nước vừa lưu lại nơi đó, chậm rãi hôn lên.
Ngọt ngào chí mạng, Quan Hề đơ mất một lúc, xương cốt cũng nhũn cả ra.
“Ưm…” Cô không kìm nổi ngửa cổ lên.
Đầu lưỡi anh dừng ở môi cô tìm nguồn nước, Giang Tùy Châu hôn cô, ánh mắt nóng rực không che giấu nổi dục vọng: “Không muốn ngủ thì tiếp tục.”
Một phen này khiến hồn phách Quan Hề cũng bay mất, tuy mệt thì mệt thật, nhưng nghĩ lát nữa sẽ có vô vàn tư thế các kiểu cô hơi khiếp đảm.
Trong lúc cô còn do dự, Giang Tùy Châu đã không thể đợi được nữa…
Anh rất nhanh gọn áp cô dưới thân mình, hung hăng hôn lên đôi môi kia…
**
Ngày hôm sau, ăn cơm xong hai người liền đến trung tâm thương mại xa hoa nhất Đế đô.
Hôm nay Quan Hề mang tâm thế trốn tránh, điện thoại cũng không bật nguồn.
“Quan tiểu thư, những mẫu cô đang xem đây là những mẫu mới nhất năm nay. À phải rồi, những mẫu cô đã mua không được bày ra đâu ạ.” Quan Hề đang đứng ở cửa hàng giày yêu thích nhất của mình, nhân viên trong tiệm đang thuyết minh cho cô.
Quan Hề đam mê mua sắm, cũng rất hưởng thụ quá trình mua sắm, mặc dù tối qua tâm tình không được tốt, hôm nay cô vẫn hưng phấn bừng bừng.
“Ừm được rồi.” Quan Hề cũng không để ý, quay đầu nhìn Giang Tùy Châu đang ngồi trên sô pha, “Anh thấy cái nào đẹp?”
Giang Tùy Châu chưa đi mua sắm cùng Quan Hề lần nào, bình thường cô muốn cái gì anh đều bảo trợ lý đi giải quyết, nên nhân viên ở đây không quen mặt anh.
Nghe Quan Hề hỏi vậy, nhân viên mới chú ý đến Giang Tùy Châu, người đàn ông trước mặt rất nổi bật, cô ta nghĩ, hai người này chắc chắn là một cặp.
“Cái nào cũng đẹp.” Giang Tùy Châu tùy ý đáp.