Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 37

Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:24:03
Lượt xem: 97

Bữa tiệc chỉ mời tầm ba bốn mươi người nhưng rất náo nhiệt, phong cách trang trí theo kiểu hang động thạch bích kia càng khiến người ta líu lưỡi về độ xa hoa.

 

Quan Hề đến bên Lãng Ninh Y ngồi xuống, thấy cô ấy và Ngụy Tu Dương đang tranh cãi xem ai thắng cược.

 

Xung quanh rất ồn, tiếng cười, tiếng nhạc, tiếng hát hò… Nhưng cả người cô như cạn kiệt, tim đập liên hồi.

 

Hai người là vật họp theo loài.

 

Đồng bệnh tương liên.

 

Ngụy Tử Hàm đã biết được gì?

 

Chắc không phải đâu.

 

Có lẽ do cô quá nhạy cảm mà thôi, từ nhỏ Ngụy Tử Hàm đã thích khiêu khích cô, nói vài câu khiến cô không thoải mái cũng bình thường.

 

“Quan Hề, Quan Hề? Này, đang nghĩ gì thế, người đó đến kìa.” Lãng Ninh Y kéo tay cô chỉ về một phía.

 

Quan Hề thuận theo tay cô ấy nhìn qua, chỉ thấy Giang Tùy Châu mấy ngày trước còn kêu rất bận cũng đến, anh đi cùng Tống Lê.

 

Lúc này không biết hai người đang nói chuyện gì, Tông Lê ôm vai Giang Tùy Châu, vẻ mặt rất chi gợi đòn, hai bàn tay Giang Tùy Châu cho vào túi quần đứng im một chỗ, trên mặt cũng đầy ý cười.

 

Không biết có phải cảm thấy có người đang nhìn mình không, đột nhiên Giang Tùy Châu nhìn qua.

 

Xuyên qua cả đám người trong quán bar, ánh mắt hai người gặp nhau. Ánh mắt anh thâm thúy trầm ổn, còn mang theo ý cười mê người.

 

Tim Quan Hề thót lên một nhịp, bắt gặp ánh mắt này của anh không tự chủ quay đầu đi chỗ khác.

 

“Chúng ta chơi chút gì đi, ai thua phải uống rượu được không.” Một lúc sau có người đề nghị.

 

Không khí trong quán bar đang cao trào, mọi người rất nhanh liền vui vẻ hưởng ứng, hứng khởi tụ tập ở giữa sàn nhảy.

 

“Được được, chơi gì vậy!”

 

“Đoán số xúc xắc, thua thì uống rượu.”

 

“Dễ vậy à?”

 

“Mỗi lần thua phải tăng số cốc lên, cậu thấy dễ không.”

 

“Được! Thế này mới ra chơi chứ, đến nào đến nào.”

 

 

“High vậy à, chúng ta cũng ngồi đây chơi đi.” Đúng lúc này, bàn các cô có thêm hai người ngồi xuống.

 

Ngụy Tử Hàm kéo thêm Quan Oánh đến.

 

Những người bàn này đều thân thiết với Quan Hề, bình thường hay nịnh bợ cô, thấy hai người đến một là chị gái đột nhiên quay về với một chị họ hay xích mích với cô nên không ai dám tiếp lời. Mọi người chỉ biết nhìn Quan Hề, đợi xem thái độ của cô.

 

Quan Hề thấy người đến là Ngụy Tử Hàm cũng giật mình, nhưng vừa rồi cô nghi ngờ hơi quá rồi, chuyện kia được giữ bí mật như vậy, cô cảm thấy Ngụy Tử Hàm không thể biết được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-37.html.]

 

“Chị uống được rượu không.” Quan Hề mở miệng, nhưng câu này lại nói với Quan Oánh. Vì trong ấn tượng của cô, Quan Oánh là một chị gái ngoan hiền thục nữ, một ly là gục.

 

Quan Oánh nghe thấy thế liền gật đầu: “Cũng ổn, chị uống được chút.”

 

“Không uống được để chị uống.” Ngụy Tử Hàm tiếp lời, nói với mọi người, “Quan Oánh mới đến, mọi người nương tay nha.”

 

Những người ở đây đều rất tò mò về Quan Oánh, mấy ngày trước cô còn là chủ đề bàn tán bí mật của bọn họ.

 

Những lúc này, mọi người nghe thấy lời này lại là từ miệng Ngụy Tử Hàm chứ không phải em gái ruột Quan Hề, ai cũng thấy kỳ lạ.

 

Lẽ nào… hai chị em nhà họ Quan bằng mặt không bằng lòng sao.

 

Quan Hề chỉ hừ lạnh, muốn trợn trắng mắt.

 

Cô không biết Ngụy Tử Hàm đang giở trò gì, chỉ thấy cả Chung Linh Phàm và Lãng Ninh Y đều ra hiệu cho cô “Cô ta muốn chơi thì làm cho cô ta uống đến gục xuống mới thôi”, cô nói: “Nếu vậy thì bắt đầu đi.”

 

Trò chơi này là trò đoán số hay chơi trong quán bar hay quán karaoke, Quan Hề đã thành tinh rồi, chơi vài vòng mà chưa dính chiêu lần nào. Nhưng Quan Oánh lại không dễ dàng như cô, có lẽ do chưa quen thuộc trò này, thua cực thảm.

 

Ngụy Tử Hàm nói được làm được, lần nào cũng uống đỡ cho Quan Oánh không ít.

 

Lại qua một vòng nữa, số rượu trên bàn đã lên tới bảy cốc.

 

Không khéo là, lần này Quan Oánh vẫn thua. Ngụy Tử Hàm thấy thế thì đen cả mặt, chắc cô ta không ngờ Quan Oánh có thể thua oanh liệt đến vậy.

 

“Cốc này tôi tự uống hết cũng được.” Quan Oánh lúng túng nhìn Ngụy Tử Hàm, cuối cùng duỗi tay cầm lấy một cốc rượu.

 

Quan Hề quả thực muốn đối phó Ngụy Tử Hàm, nhưng cô không nghĩ sẽ xuống tay với Quan Oánh, nhìn thấy cô ấy uống hết một cốc rồi lại lấy thêm một cốc rượu nữa, cô đứng dậy nói: “Ai… Bỏ đi, thắng mãi cũng chán. Chơi đến đây thôi, tôi không chơi nữa.”

 

Quan Hề đột nhiên dừng chơi nhưng không ai dám ý kiến gì, trước giờ vị đại tiểu thư này toàn là nói thôi là thôi, mọi người cũng rất tự giác bỏ ván này đi bày ván khác chuẩn bị chơi.

 

Nhưng không ngờ, Ngụy Tử Hàm bỗng bật dậy gọi Quan Hề: “Này… cô nói đi là đi luôn à.”

 

Cô ta lảo đảo, hiển nhiên đã say khướt.

 

Hai tay Quan Hề khoanh trước ngực, chế nhạo: “Sao nào, chưa khiến chị uống đến gục xuống nên chị không vui à.”

 

Ngụy Tử Hàm: “Sao cô biết chúng tôi sẽ thua tiếp!”

 

“Nhìn thì biết.” Quan Hề lười biếng đáp: “Trò này chị không thắng nổi tôi đâu.”

 

“Thật không?” Ngụy Tử Hàm nhìn chằm chằm cô, ánh mắt vì đố kỵ trở nên u ám hơn.

 

Quan Hề thản nhiên tiếp nhận ánh mắt khiêu khích này, cô không muốn tiếp tục “battle” với một con ma men.

 

Cô quay người muốn rời đi.

 

Ngụy Tử Hàm: “Quan Hề!”

 

Ting—

 

Brrr—

Loading...