Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-09-27 12:08:20
Lượt xem: 262

Xe vẫn chạy bon bon trên đường, bác tài phía trước nghe thấy hai người họ nói chuyện cũng không thèm chớp mắt một cái, hiển nhiên là đã quá quen rồi.

 

Giang Tùy Châu ừ một tiếng, nói: “Vậy đưa em về nhà nhé?”

 

Không thể làm liền tiễn cô về nhà, cái gã này!

 

Cô sầm mặt, duỗi chân đá chân anh, đá một cái lại cảm thấy chẳng bõ tức, đang định đá thêm cái nữa liền bị anh giữ chặt cổ chân.

 

Giang Tùy Châu cúi đầu nhìn, hỏi: “Làm sao vậy.”

 

Quan Hề không vui đáp: “Đến nhà anh đi, nay em không vui, không muốn về nhà.”

 

Không vui, muốn đến nhà anh, nhưng không muốn lên giường.

 

Mấy điểm này gộp lại với nhau, Giang Tùy Châu bèn hỏi: “Đến tháng?”

 

Quan Hề muốn trợn trắng mắt, nhưng thấy lý do này khá ổn, cô thật sự không muốn về nhà.

 

“Ừ.”

 

“Kinh nguyệt của em không đều rồi.” Giang Tùy Châu nghĩ ngợi, “Trong người không khỏe à?”

 

Quả nhiên là bạn trai thân ái của cô, cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng bà dì của cô đến lúc nào lại rõ như ban ngày vậy.

 

“Chắc do gần đây bận quá.” Quan Hề gác luôn chân lên chân anh, “Nay em đứng cả ngày trời mệt c.h.ế.t mất, sau này mà còn đồng ý làm phù dâu nữa chắc là em điên rồi.”

 

Giang Tùy Châu buông cổ chân cô ra: “Bỏ xuống, ngồi nghiêm túc.”

 

Quan Hề căn bản chẳng nghe anh, gác luôn chân còn lại lên. Cô thoải mái dựa lưng vào ghế, vươn vai duỗi chân.

 

Giang Tùy Châu định mở miệng nói gì đó nhưng nghĩ lại tính tình của đại tiểu thư này, tùy hứng làm loạn chẳng sợ cái gì nên cũng lười nói thêm.

 

Nửa tiếng sau, xe chạy vào khu cảnh uyển Gia Lâm.

 

Khu này nằm ở đoạn phồn hoa nhất Đế đô, Giang Tùy Châu dành phần lớn thời gian ở đây. Chỗ này rất ít khi có người ngoài đến, trừ Quan Hề.

 

Sau khi vào cổng, Quan Hề quen cửa quen nẻo vào phòng thay đồ.

 

Phòng thay đồ nhà Giang Tùy Châu rất lớn, khắp nơi là những món đồ giá trị liên thành của anh, cô ở trong đống đồ này tìm được bộ đồ ngủ mình để lại, chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.

 

Sau khi vào phòng tắm, cô khóa cửa lại, nhìn bóng mình trong gương.

 

Hôm nay quả thực rất bận, bận đến mức cô gần như quên đi chuyện xảy ra dạo này. Nhưng chỉ cần có thời gian, tại không gian bí mật chỉ có một mình cô, vẻ mặt cô cố gắng duy trì cả ngày hôm nay cũng sụp đổ.

 

Không ai nhìn thấy, không cần giả bộ nữa.

 

Quan Hề hít sâu một hơi, nuốt lại những đắng cay vừa chực trào ra. Cô cởi quần áo tiến vào bồn tắm, mở vòi hoa sen để những dòng nước tinh tế gột rửa toàn thân.

 

Đã qua một tháng rồi, cô vẫn chưa tiêu hóa nổi chuyện này.

 

Nhưng thật ra, mọi chuyện cũng không quá xui xẻo.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-3.html.]

Bố cô Quan Hưng Hào vẫn rất chiều chuộng cô, hôm đó ông biết cô nghe trộm bố mẹ nói chuyện, cô đã biết chân tướng rồi. Ông bảo ông thương cô như con gái của mình, bất kể con gái ruột có tìm được hay không, cô đều là bảo vật trong lòng bàn tay ông.

 

Ông sẽ không thay đổi.

 

Cô tin, thật sự tin.

 

Nhưng cô vẫn rất khó chịu, vì cô không tài nào quên nổi ánh mắt mẹ cô khi nghe thấy tin tìm được con gái hôm đó, ánh mắt sáng ngời đầy hạnh phúc.

 

Quan Hề kiêu ngạo cả đời bỗng chốc bị ánh mắt này đạp đổ.

 

***

 

Tắm rửa xong, Quan Hề mặc áo ngủ bước ra ngoài. Vừa nãy cô trộm khóc một hồi, nhưng chỉ một chút thôi, cô sợ mắt sung lên sẽ bị Giang Tùy Châu phát hiện.

 

Cô không muốn người khác nhìn thấy mình đang xui xẻo đang thê thảm như thế nào.

 

Giang Tùy Châu đã tắm xong ở phòng tắm khác, Quan Hề ở trong phòng tắm quá lâu, anh không đợi được.

 

Lúc này vẫn còn sớm, anh đang mặc bộ quần áo ở nhà, ngồi trên sô pha xử lý công việc trên iPad. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu nhìn, lúc nhìn đến bộ áo ngủ Quan Hề đang mặc liền trầm mặc một lúc.

 

Váy dây bằng tơ tằm, rất ôm người, khiến từng đường nét trên thân thể ngọc ngà của cô hiện lên rõ ràng.

 

Giang Tùy Châu thu ánh mắt lại, ngữ khí đè nén: “Không phải nói đến tháng sao.”

 

Quan Hề bước đến đầu khác của sô pha ngồi xuống, suy nghĩ hơi loạn: “Hả?”

 

“Mặc quần vào.”

 

“… Vì sao?”

 

Giang Tùy Châu nhẹ giọng nói: “Em mặc thế này cũng như không mặc gì, chẳng may làm giường ngủ cũng nhiễm đỏ thì sao.”

 

Quan Hề liếc anh: “Sao lại như không mặc gì, có phải là anh thấy em mặc như thế này liền muốn lột đồ đúng không.”

 

Ngón tay đang lướt trên màn hình của Giang Tùy Châu dừng lại: “Cho dù anh có không lột ra, em mà mặc kiểu này đi ngủ đến lúc cũng tự lột ra thôi.”

 

Quan Hề nghẹn họng, hiểu rõ tướng ngủ của cô nhỉ.

 

Nhưng cô quyết không để đấu võ mồm thua Giang Tùy Châu được, hàm hồ nói: “Giường bẩn rồi cũng không mượn anh dọn, đồ phiền phức.”

 

“…”

 

Đến nước này Giang Tùy Châu cũng không muốn tranh luận với cô nữa, anh có thể đoán được nếu nói tiếp, Quan Hề sẽ đem đủ mọi loại từ vựng mới lạ ra để chỉ anh, anh cũng không rảnh đôi co với cô.

 

Anh tiếp tục lướt màn hình iPad.

 

Mà Quan Hề nhìn dáng vẻ lười không thèm tranh luận với cô của Giang Tùy Châu tự nhiên cảm thấy thoải mái hẳn.

 

Ở nơi này, trước mắt là tên cầm thú đạo mạo này khiến cô cảm thấy tất cả dường như chưa thay đổi gì.

 

Quan Hề vụng trộm nhìn anh, sau đó cầm điều khiển lên mở TV xem.

 

Cô tìm một bộ phim, nhưng không thể nào xem tiếp được. Phim chiếu được một nửa, cô duỗi chân chọc vào lưng của người đàn ông trước mặt, “Giang Tùy Châu.”

Loading...