Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-09-30 14:49:03
Lượt xem: 131
“Ồ.”
“Vừa nói chuyện gì vậy?”
Lãng Ninh Y đáp: “Nói về một anh đẹp trai.”
Quan Hề: “Các cậu lại buôn dưa ai đó?”
Ngụy Tu Dương bị chữ “lại” này chọc đến, lườm cô: “Em không có buôn, là Lãng Ninh Y hỏi em.”
“Thật không em trai.”
“…”
“Rốt cuộc là ai?”
Ngụy Tu Dương đành nói: “Tạ Diên.”
“Tạ… Diên? Ai đấy?”
Lãng Ninh Y đánh mắt chỉ về một phía: “Người đàn ông đứng đối diện hồ bơi kìa, mặc sơ mi đen nhìn thấy chưa.”
Quan Hề thuận theo ánh mắt của cô ấy nhìn qua, góc đối diện kia có một người đàn ông đang đứng, hơi xa nên cô nhìn không rõ lắm, chỉ biết người đó rất cao, dáng vóc cũng không tệ.
Lãng Ninh Y nói: “Cậu không biết anh ta cũng phải, nhà họ vừa chuyển từ miền Nam đến, làm bên bất động sản, căn cơ vững vàng. Bản thân anh ta cũng là một kiến trúc sư nổi tiếng đấy.”
“Ồ… thế thì sao?” Quan Hề vẫn chưa bắt được trọng điểm.
Lãng Ninh Y mở miệng định nói nhưng nghĩ đến cái gì, nhìn Quan Hề rồi ngậm miệng không nói nữa.
Quan Hề: “Cậu úp úp mở mở làm cái gì.”
“À… nào có đâu.”
Ngụy Tu Dương tiếp lời: “Cũng không có gì, vừa nãy chỉ thuận miệng nhắc đến thôi, em đã xem qua mấy thiết kế của Tạ Diên, rất muốn hợp tác với anh ta. Nếu nói anh ta có gì khác biệt thì cũng chỉ có vấn đề thân thế mà thôi.”
“Thân thế?”
“Ừ, nghe nói anh ta là con nuôi của nhà họ Tạ.”
Tay cầm ly nước của Quan Hề khẽ run.
Lãng Ninh Y trộm nhìn cô, đây chính là lý do vừa rồi cô úp mở không dám nói ra.
Ngụy Tu Dương vẫn không thấy có gì sai, tiếp tục nói: “Tuy nói là nhận nuôi nhưng anh ta ở nhà họ Tạ rất có địa vị. Bố nuôi rất quý anh ta, so với con ruột của mình còn quý hơn.”
Quan Hề “Ồ” một tiếng, ánh mắt rơi trên người Tạ Diên.
Con nuôi… khá giống với hoàn cảnh của cô.
Có lẽ do cô nhìn quá lâu, lúc người đối diện quay đầu lại đúng lúc chạm phải ánh mắt của cô. Quan Hề sững người, lịch sự gật đầu chào hỏi.
Tạ Diên có lẽ cũng thấy bất ngờ, gật đầu đáp lễ.
Quan Hề nhanh chóng chuyển tầm mắt.
***
Hơn bảy giờ tối, Tống Lê sai người mang bánh sinh nhật ra. Một đám người chúc tụng xong bắt đầu điên cuồng nhập tiệc, có vài người mặc đồ bơi còn nhảy luôn xuống bể bơi bên cạnh.
Hôm nay Quan Hề không có tâm tình chơi bời, cô bảo Lãng Ninh Y một câu, uống hết ly nước hoa quả rồi vào phòng khách tìm túi xách, điện thoại của cô vẫn ở trong túi.
Từ chỗ cô muốn vào biệt thự phải đi qua hồ bơi, trên mặt đất hơi ẩm ướt, cô lại đi giày cao gót nên phải cẩn thận nhích từng bước nhỏ.
Đúng lúc này có một người đàn ông đi tới gần cô. Quan Hề nhìn anh ta, trong lòng hơi thấy kỳ lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-18.html.]
Lúc đi qua người nhau, không biết cô trúng tà gì mà mở miệng gọi: “Tạ Diên.”
Người đàn ông đi qua sững người một lúc, dừng bước, hơi ngạc nhiên nhìn cô.
Lúc Quan Hề mở miệng ra đã thấy hối hận rồi, đang dưng mà cô lại bắt chuyện với người ta.
Nhưng đột nhiên có một đống câu hỏi ập tới trong đầu cô… Ví như, anh được nhận nuôi từ năm mấy tuổi? Từ nhỏ anh đã biết mình là con nuôi hay lớn lên mới biết? Sau khi biết chuyện này anh cảm thấy thế nào? Anh có điên cuồng bất chấp giống cô không? Anh có biện pháp nào không?
Đủ thể loại, giống như nhìn thấy “người phe mình”.
Nhưng cô không thể hỏi những câu này! Dù sao cô cũng không hề quen người ta, tự nhiên cô mở miệng cũng chỉ làm mình ngại hơn thôi.
“Chào cô.” Tạ Diên gật đầu chào cô, “Cô Quan.”
Hả? Anh ta biết cô à?
Quan Hề hồi thần, hơi ngại ngùng: “Chào anh.”
Hình như Tạ Diên biết cô nghi ngờ cái gì, anh giải thích: “Vừa rồi ở bên kia tôi có nghe Tống Lê nhắc đến cô, không sai chứ?”
“Phải, tôi tên Quan Hề.”
“Cô Quan biết tôi à?”
“Ồ… Vừa rồi tôi cũng nghe bạn nhắc đến anh.”
Tạ Diên gật đầu cười.
Như Lãng Ninh Y nói, người này quả nhiên là một anh chàng đẹp trai, hiền lành ấm áp, cười lên khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.
“Thật ra là thế này, vừa rồi tôi nghe mấy người bạn nói anh là một kiến trúc sư rất giỏi, tôi muốn có cơ hội hợp tác với anh nên muốn xin anh tấm danh thiếp.” Lúc này Quan Hề mải viện ra một cái cớ, không thì không cách nào giải thích được vừa rồi cô gọi người ta làm gì.
“Ra là vậy,” Tạ Diên đáp, “Nhưng hôm nay tôi không mang danh thiếp, không bằng chúng ta thêm phương thức liên lạc cũng được.”
Quan Hề chỉ vào trong nhà: “Điện thoại tôi để trong kia rồi.”
“Không sao, cô cho tôi số của cô đi.” Tạ Diên đưa điện thoại của mình qua cho cô.
Quan Hề gật đầu: “Cũng được.”
Quan Hề nhận điện thoại gõ số của mình vào, Tạ Diên đứng một bên chờ cô.
Khoảng cách này của hai người làm Tạ Diên ngửi thấy hương nước hoa thoang thoảng, khác xa so với những mùi nước hoa nồng khác, mùi vị rất ngọt ngào, rất dễ ngửi.
Hiển nhiên là mùi trên người cô.
Ánh mắt của Tạ Diên lướt qua người Quan Hề, vừa rồi có mấy người không quen cô muốn biết tên cô nên hỏi Tống Lê. Chính lúc này anh vô tình nghe thấy.
Quan Hề cầm điện thoại nhập số của mình, cô không cho số sai mà cho số điện thoại mình thường dùng. Dù sau người trước mắt này có khả năng hợp tác cao, nếu cô mà cho sai số về sau sẽ khó có cơ hội hợp tác nữa.
Nhập số điện thoại xong, cô đưa điện thoại trả anh.
Nhưng đúng lúc này, có hai cô gái đang nô đùa nhau chạy thẳng đến đây!
Quan Hề bị đụng trúng, điện thoại trong tay rơi ra, cô hoảng hốt quay người bắt lấy.
Nhưng phía sau cô là hồ bơi, trượt chân khiến cô không những không bắt được điện thoại mà cả người còn ngã vào trong hồ.
“…!!!”
“Cô Quan!”
“Quan Hề!”