Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 170
Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:29:42
Lượt xem: 56
Ngoài cửa cây xanh um tùm, đèn đường chiếu sáng rực.
Quan Hề ôm anh một lúc, nhìn căn biệt thự vẫn còn sáng đèn sau lưng anh.
“Em nghe bảo bố anh định từ chức rồi à?”
Giang Tùy Châu: “Sức khỏe của bố không tốt, không thích hợp lao lực quá nhiều.”
“Thế… Dạo này anh với hai người anh trai kia đang giằng co lắm nhỉ?” Quan Hề tách anh ra, cô hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Anh thì sao được? Em còn lo cho anh.”
“Anh nói cái giọng gì thế hả, chẳng lẽ chỉ có anh lo cho em không thôi?”
Giang Tùy Châu đè cô lên cửa xe ô tô: “Công nhận em dễ khiến người khác lo lắng hơn.”
“Này… Này anh đừng động tay động chân.” Một tay Quan Hề đặt trên n.g.ự.c anh, đề phòng anh đứng ngay đây làm loạn, “Người nhà anh chưa ngủ nhỉ? Anh vào nhà đi, em chỉ đến xem thế nào thôi, không có chuyện gì đâu.”
Giang Tùy Châu: “Em vào nhà với anh.”
“Không vào!” Quan Hề từ chối ngay tức khắc, “Nửa đêm nửa hôm đến bất thình lình thế này, còn chẳng mang theo cái gì cả, cũng chưa chào hỏi bố mẹ anh, em ngại lắm.”
Giang Tùy Châu: “Thế anh về nhà với em.”
“…”
Giang Tùy Châu mở cửa xe, “Vào trong.”
Quan Hề: “Hả?”
“Em lái hay anh lái.”
“… Em lái.”
“Được.” Giang Tùy Châu ngồi sang ghế lái phụ, “Đi thôi.”
Hôm nay cô đến đây không phải để dẫn người đi đâu, cô vẫn nghĩ là anh bận bịu như thế, không quấy rầy anh mà?
Trên đường về, trong lòng Quan Hề vui vẻ không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn “giả dối” nói hai câu: “Anh muốn về thật hả? Anh có việc gì chưa xử lý xong không? Không thì để em đưa anh về vậy, em không cần anh nhọc lòng bầu bạn với em đâu.”
Giang Tùy Châu hạ nửa cánh cửa sổ, gió đêm lùa qua một bên cửa thổi vào giống hệt lời nói của Quan Hề, cực kỳ tùy ý. Anh bật cười hỏi lại: “Nửa đêm ngoài việc ngủ ra còn làm gì được nữa.”
“À… Cũng đúng, thế ngủ ở đâu cũng chẳng khác gì nhau nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-170.html.]
“Đúng. Em nhìn đường đi, lái xe cẩn thận vào.”
“Oke ~”
Xem đi, cô không quấy rầy Giang Tùy Châu đâu.
Hình tượng chu đáo vẫn chưa sụp đổ ~
Nghĩ như vậy Quan Hề cũng không rối rắm nữa, cô vui vẻ lái xe đưa Nhị cẩu đang mặc đồ ngủ về khu cảnh uyển Gia Lâm.
Về đến nhà, hai người chưa gặp nhau suốt một tháng tất nhiên dính lấy nhau.
Hôn một đợt xong, Quan Hề bị Giang Tùy Châu ấn luôn lên tường. Cả người cô dán lấy bức tường, Giang Tùy Châu phát ra âm thanh hơi gấp gáp luẩn quẩn sau tai cô.
Quan Hề: “Anh… Anh đợi đã… Em còn chưa tắm…”
Giang Tùy Châu căn bản không để ý, anh tìm kiếm đôi môi của cô lại hôn tới tấp, mãi đến khi Quan Hề sắp không thở nổi nữa anh mới nói: “Dạo này anh hơi nhọc.”
Quan Hề kinh ngạc nói: “Anh nhọc hả? Thế, thế hôm nay không làm nữa?”
Giang Tùy Châu sững người, anh nhíu mày: “Nghĩ cái gì đấy? Anh bảo là nhọc lòng. Công ty hơi nhiều việc, mấy ngày gần đây không quan tâm nhiều đến em được, một mình em ở nhà tự chăm sóc tốt đấy.”
Nhọc lòng…
Còn khiến cô kinh ngạc hơn cả nhọc thân đấy được không!
Bởi vì rất ít khi cô nghe thấy Giang Tùy Châu kể tâm trạng của mình ra sao, ngay cả lúc vừa rồi đứng trước cổng nhà anh hỏi thăm, anh cũng nói là không sao, nhưng bây giờ anh lại nói mình nhọc lòng… Thế nên những chuyện trong nhà anh, những công việc rắc rối trong công ty, anh không thể không có một chút cảm giác nào cả.
Quan Hề nghiêng đầu nhìn anh, trong lòng mềm nhũn.
Cô chợt cảm thấy Nhị cẩu nhà mình đáng thương quá đi, ngay cả anh em ruột thịt mà cũng phải đề phòng.
“Vậy em có giúp gì được anh không?”
Không biết có phải Giang Tùy Châu bật cười hay không, giọng anh hơi trầm: “Có, hôm nay em đến tìm anh đã là giúp anh rồi.”
“Cái này đã tính là gì chứ…”
“Tính.” Giang Tùy Châu ôm lấy cô từ phía sau, “Quan Hề này, anh rất vui, hôm nay rất vui.”
Quan Hề hơi mím môi, nghe thấy từng câu từng chữ của anh tấn công vào màng nhĩ của cô, dường như màng nhĩ cô lại kéo theo một sợi dây, lôi kéo đến tận tâm can cô, nhanh đến mức dọa người.
Cô nhận ra suy nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu mình lúc ở quán bar vừa nãy rất chính xác, có một vài người đã làm quen với sự cô đơn.