Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 169
Cập nhật lúc: 2024-10-27 18:40:52
Lượt xem: 68
Sau khi nối máy, cô nhìn thấy Giang Tùy Châu xuất hiện sau camera, anh đang mặc đồ ngủ, nhưng dĩ nhiên là vẫn còn ngồi trên ghế xử lý công việc, xem ra anh vừa làm việc nhân tiện gọi video cho cô.
“Về khách sạn rồi hả.” Anh vẫn tưởng cô đang ở nước ngoài.
Quan Hề gật đầu luôn: “Ừ, phải.”
Giang Tùy Châu đẩy mắt kính, anh xích lại gần nhìn xong nói: “Không phải em đang ở trong xe đấy sao.”
Quan Hề cố ý che giấu anh: “Trên đường về khách sạn mà.”
“Thế hả.”
“Thế đấy, sao nào.”
Giang Tùy Châu im lặng hai giây rồi bỗng nói: “Về nước rồi sao không bảo anh.”
Quan Hề ngạc nhiên: “Hử?”
Giang Tùy Châu: “Cái ghế em đang ngồi không phải là xe của anh sao.”
Quan Hề: “…”
À, không giấu được sao.
Giang Tùy Châu nhíu mày: “Em về từ bao giờ.”
Bỗng dưng bị phát hiện Quan Hề cũng không giấu diếm nữa, cô nói: “Đoàn đội có thay đổi ấy mà, nên hôm qua em đã về rồi.”
“Có triển vọng gớm.” Tất nhiên Giang Tùy Châu không hài lòng với việc cô không bảo “em đã về rồi” với mình, anh lại hỏi, “Em đang ở đâu.”
“Chắc chắn anh không đoán ra được em đang ở chỗ nào.”
Giang Tùy Châu: “Chạy đi đâu thế.”
“Ờm… Thật ra em…” Quan Hề chỉ đành quay điện thoại sang hướng khác để camera soi tới cánh cổng lớn của nhà anh, sau đó cô nói tiếp, “Thật ra em đến tìm anh, nhưng em vừa định đi rồi, dù sao cũng muộn rồi em không muốn vào nhà anh lắm.”
Camera quay cánh cổng được mấy giây xong Quan Hề lại xoay ngược về: “Này anh đừng có nói với ai nhá, bây giờ em… Ơ kìa? Đâu mất rồi?”
Video bên anh đen ngòm.
Quan Hề: “Đâu mất rồi???”
Không ai trả lời cô.
Quan Hề ngơ ngác, cô tưởng mạng bị lag nên tắt luôn cuộc gọi video, sau đó lại gửi một chuỗi hỏi chấm cho anh.
Một phút sau, Giang Tùy Châu trả lời: [Đợi anh]
“…”
Một lát sau Quan Hề thấy cánh cổng lớn mở ra, Giang Tùy Châu bước ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-169.html.]
Quan Hề hạ cửa xe xuống, vẫy tay chào anh: “Bên này! Vừa anh bị rớt mạng à, sao đen ngòm thế.”
Giang Tùy Châu bước ba bước thành hai đi tới, anh dừng trước cửa sổ xe, cúi đầu nhìn cô: “Không rớt mạng, anh bỏ trong túi quần. Sao em đến đây.”
Hóa ra cất luôn điện thoại ra ngoài tìm cô à.
Gấp gáp gớm nhỉ.
Quan Hề bật cười, cô duỗi tay ra bắt được dây đai trên bộ đồ ngủ của anh: “Em bảo tự nhiên em cực kỳ nhớ anh, anh có tin không?”
Giang Tùy Châu chưa nói gì mà chỉ nhìn cô.
Quan Hề đấu mắt với anh một lúc, cô thua: “… Sao anh không nói gì thế.”
Trả lời cô là nụ hôn của Giang Tùy Châu.
Anh véo nhẹ má cô, cúi người cắn lên bờ môi của cô.
“Ui…” Quan Hề không kịp đề phòng, không ngờ Giang Tùy Châu đang đứng ngay trước cổng nhà mình mà dám to gan thế.
“Úi… Này… Giang…”
Giang Tùy Châu hôn rất mãnh liệt, đầu lưỡi quen lối thăm dò vào trong, cách một chiếc cửa xe vừa bá đạo lại trầm lặng ôm chặt cô. Quan Hề căn bản không tránh đi được, chỉ đành đợi anh hôn đủ rồi thả cô ra, cô mới có thể hít thở như bình thường.
“Anh làm gì đấy, không sợ có người nhìn thấy à.”
Giang Tùy Châu vốn chẳng để ý, anh thấp giọng nói: “Nếu đã về nước rồi còn lừa anh đang ở nước ngoài làm gì.”
Quan Hề dựa người trên khung cửa xe nhìn anh: “Cảm thấy anh bận lắm nên trước hết không đi quấy rầy anh.”
Giang Tùy Châu mở luôn cửa xe, lôi cô ra ngoài: “Không quấy rầy anh?”
“Đúng đấy, không phải em đã bảo rồi sao, thi thoảng em cũng chu đáo lắm chứ bộ.”
“Cái chu đáo này em không cần đâu.”
“Không, em cứ phải chu đáo đấy, sao nào.” Quan Hề đắc ý nói, “Cơ mà đến hôm nay em lại thấy nhớ anh lắm luôn, nghĩ đi nghĩ lại em đã lái xe đến đây rồi. Sao nào, có phải cảm động lắm không.”
Giang Tùy Châu: “Nhớ anh thật?”
“Thật mà.” Quan Hề nhìn xung quanh, chắc chắn bố mẹ hoặc ai đó không chợt nhảy ra được mới duỗi tay ôm cổ anh, “Em vô cùng vô cùng nhớ anh, anh thì sao.”
Giang Tùy Châu cảm thấy loại cảm giác này thật mê người, khiến người ta bàng hoàng.
Thế nhưng anh vẫn không kìm nổi, chỉ phó mặc cơ thể muốn làm gì thì làm, ôm chặt cô vào lòng mình: “Ừ.”
“Ừ cái gì?” Quan Hề không hài lòng, “Ừ là nhớ hay không nhớ.”
Giang Tùy Châu khẽ ngửi hõm cổ cô, là mùi hương quen thuộc của anh, anh nhung nhớ mùi hương của cô.
“Nhớ, sao anh lại không nhớ em được.”