Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 152

Cập nhật lúc: 2024-10-24 12:01:23
Lượt xem: 72

Kể từ lần trước sau khi Giang Tùy Châu bóc mẽ ra cái bí mật cậu giấu trong lòng bấy lâu, cậu đã có ý khiến bản thân rời đi thật xa.

 

Không phải cậu sợ Giang Tùy Châu, mà sợ lời anh ta nói trở thành sự thật. Một khi Quan Hề mà biết được những tâm tư kia của cậu, lấy tính tình của cô ấy chắc chắn sẽ không chấp nhận nổi, từ đó cắt đứt liên hệ với cậu.

 

Cậu không muốn thấy kết quả đó, nên cậu tình nguyện rời đi, tình nguyện đè nén toàn bộ tâm tư của mình xuống. Giang Tùy Châu nói cũng đúng, vốn dĩ đã không có khả năng, việc gì phải phá vỡ mối quan hệ tạo dựng ngần ấy năm trời, cá c.h.ế.t lưới rách…

 

Chỉ đành buông tha cho chấp niệm của cậu thôi.

 

“Hôm qua Lãng Ninh Y bảo đến nhà ăn gì nhỉ?” Ngụy Tu Dương cất gọn những suy nghĩ kia đi, chuyển đề tài câu chuyện.

 

“Ninh Y ấy hả, bảo là bố cô ấy mới mang từ nước ngoài về một bình rượu quý hiếm có khó tìm… Không phải cậu bảo chỉ ở trong nước một tháng rồi lại đi sao, cô ấy nhân lúc cậu ở đây chiêu đãi một bữa.”

 

Ngụy Tu Dương bật cười, đáp như thường lệ: “Cũng coi như có tâm nhỉ.”

 

 

Quả thực Lãng Ninh Y đã chuẩn bị rượu ngon để tiếp đãi các cô, ba người ở nhà cô ấy vừa uống rượu vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến tối.

 

Cả ba người đều đã uống rượu không thể lái xe nên sau khi Giang Tùy Châu biết chuyện anh bèn đến nhà Lãng Ninh Y đón Quan Hề về.

 

“Vậy mình đi trước nhé, Ngụy Tu Dương cậu nhớ gọi taxi đấy.” Quan Hề đứng cũng chẳng vững đành dán mặt vào cánh tay của Giang Tùy Châu, vẫy tay chào hai người trong nhà.

 

Giang Tùy Châu nhìn Ngụy Tu Dương, cậu ấy cũng đang nhìn anh, nhưng hai người rất ăn ý không nói với nhau câu nào.

 

Quan Hề: “Cậu đơ ra đó làm gì, có nghe thấy không hả, gọi taxi hoặc là gọi người nhà đến đón cậu.”

 

Ngụy Tu Dương thôi không nhìn nữa: “Biết rồi, chị về đi.”

 

“Được ~” Quan Hề quay đầu vỗ vai Giang Tùy Châu, “Giang Tùy Châu anh cõng em đi.”

 

Giang Tùy Châu đỡ người cô: “Em đứng vững trước đã.”

 

“Ồ!”

 

Giang Tùy Châu thấy cô đứng vững rồi mới quay lưng lại: “Lên nào.”

 

“Ok luôn ~”

 

Sau khi Giang Tùy Châu cõng Quan Hề lên liền khẽ gật đầu chào hai người trong nhà rồi quay người đi mất.

 

Anh đúng là cõng Quan Hề thành quen rồi, lần này cho dù cô uống hơi nhiều, làm loạn đủ kiểu trên lưng anh cũng không biến sắc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-152.html.]

“Hôm nay em không nói với anh là em ở cùng Ngụy Tu Dương.” Sau khi lên xe Giang Tùy Châu nói.

 

Quan Hề: “Em chưa nói hả? Ờ… Thế giờ em nói cho, chẳng qua là cậu ấy từ nước ngoài về, ba người chúng em lâu rồi chưa gặp nhau mới rủ nhau đến nhà Lãng Ninh Y ăn bữa cơm thôi mà.”

 

Giang Tùy Châu: “Dạo này cậu ấy ở nước ngoài à?”

 

“Phải, hơn nữa hình như mấy năm tới cũng sẽ ở nước ngoài thường xuyên hơn.”

 

Giang Tùy Châu: “Coi như khá thông minh.”

 

“Hử? Thông minh cái gì?”

 

“Không có gì.” Giang Tùy Châu vươn người ra thắt dây an toàn giúp cô.

 

Quan Hề nhân cơ hội này vòng tay ôm cổ anh, khóa chặt anh ở trước mặt cô: “Giang Tùy Châu, có phải anh không thích Ngụy Tu Dương không?”

 

Giang Tùy Châu nói thẳng: “Không thích.”

 

“Không thể vì em mà thích một chút thôi sao, bây giờ tuy cậu ấy cũng không phải là em họ của em nữa nhưng dù sao cậu ấy cũng chơi với em từ nhỏ mà.”

 

“Em thấy cậu ấy quan trọng với em đến đâu?” Giang Tùy Châu nhíu mày, vẻ mặt hơi không hài lòng.

 

Quan Hề sững sờ, cái nét mặt cái thái độ này của Giang Tùy Châu sao kỳ lạ thế nhỉ.

 

Cô nghi ngờ hỏi: “Không phải anh ghen với cậu ấy đấy chứ.”

 

Giang Tùy Châu im lặng nhìn cô.

 

Quan Hề trợn mắt, sau khi phản ứng lại thì không nhịn được sáp lại gần mặt anh hôn một cái: “Nhị cẩu ~~ Sao anh lại ghen với cậu ấy chứ, có phải chỉ cần là đàn ông thì ai anh cũng ghen không ~ Sao tự dưng anh lại dễ thương thế này ~~”

 

Giang Tùy Châu: “Cất hai chữ kia đi.”

 

“Hai chữ nào cơ? Nhị cẩu á? Em thấy dễ thương mà ~ Không cất đâu ~ Không đổi đâu ~” Quan Hề nhích lại gần cọ trên mặt anh, “Ngụy Tu Dương là em trai em mà, anh không cần ăn giấm đâu nha ~ Anh mà ăn giấm này thì em còn nhiều anh trai lắm đó, anh không ăn hết nổi đâu ~”

 

Giang Tùy Châu bị cô cọ đến hết bực luôn: “Thế hả.”

 

“Thế đấy ~” Quan Hề thơm lung tung trên mặt anh, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa không cần ăn giấm của người khác đâu, vì em thích anh nhất rồi ~ người của cả thế giới ở đây em cũng thích anh nhất ~ mãi mãi thích anh nhất ~”

 

Giang Tùy Châu sững người, lúc anh nhìn cô lần nữa ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Quan Hề em chắc chắn chưa.”

 

“Chắc chắn mà ~~”

 

Khóe miệng Giang Tùy Châu cong lên, anh cúi đầu hôn lên mũi cô, thấp giọng nói: “Vậy em phải nói lời giữ lời.”

Loading...