Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-09-29 13:32:24
Lượt xem: 159
Gã ta ngẩn người, nhìn sang người đàn ông không biết đến từ khi nào ở cạnh. Thần sắc anh lạnh lùng, mặt không biểu tình nhìn gã ta.
Gã nhíu mày, đang định mắng cút ra lại thấy Quan Hề hô lên: “Nhị cẩu! Nhị cẩu đến đúng lúc quá! Nhanh! Cắn gã kia mau!”
“......”
Dưới ánh đèn lờ mờ của quán bar, Quan Hề kéo tay áo Giang Tùy Châu, duỗi tay chỉ vào gã đàn ông đến bắt chuyện.
Anh chàng phục vụ hắng giọng, khách khí nói: “Anh là Nhị... không phải, anh Giang phải không. Ừm, vừa rồi tôi là người gọi điện cho anh.”
Giang Tùy Châu đỡ Quan Hề từ ghế đứng dậy, gật đầu với anh phục vụ: “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Giang Tùy Châu kéo Quan Hề đi mất.
Gã bắt chuyện thấy người bị dẫn đi mất liền sững sờ: “Này, thằng....”
“Cút.”
“......”
Gã bắt chuyện ôm một bụng tức, người đó còn không thèm nhìn gã lấy một cái, ra vẻ biết rõ gã không dám lên cướp người của anh ta! Men rượu xông lên não, gã bất chấp xông tới trước.
“Ai da anh gì ơi!” Anh phục vụ thấy vậy vội kéo áo gã lại.
Gã bắt chuyện tức xì khói: “Làm gì đấy!”
Anh phụ vụ nói: “Đừng kích động đừng kích động, đó là Quan Hề đấy, anh đừng nóng.”
Gã bắt chuyện: “Cái gì Hề?”
Anh phục vụ: “Tôi có lòng tốt mới nhắc anh, cô gái vừa rồi anh đừng chọc vào, bạn của cô ấy cũng vậy, đều không phải người bình thường đâu. Ừm, nếu chẳng may anh chọc ra chuyện, quán bar của chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu...”
***
Quan Hề vẫn còn đứng vững được, bị Giang Tùy Châu nửa ôm nửa kéo lôi ra khỏi quán bar.
Nhưng vẫn chưa tới xe anh, cô đã không thoải mái khuỵu xuống, ngồi bên bồn hoa: “Em không muốn về nhà, anh đưa em đi đâu.”
May thay hôm nay Giang Tùy Châu gặp đối tác ở nhà hàng gần đây, vừa nhận được điện thoại của phục vụ kia anh liền bất ngờ. Quan Hề vốn ăn uống xa hoa, đến quán bar cũng không phải chuyện lạ, nhưng lạ ở chỗ, hôm nay cô lại đến một mình.
“Chỉ có mình em thôi à?” Giang Tùy Châu đứng trước mặt cô hỏi.
Quan Hề ôm đầu, “Chỉ có mình em... một mình không thể uống rượu hả? Một người không thể đến quán bar à? Em vẫn chưa uống đủ, em muốn quay lại...”
“Em say rồi, đi một mình không an toàn.”
“Hơ, thế anh cùng em uống nhé?”
Giang Tùy Châu: “Không được, anh còn có việc.”
“Vậy anh đi đi.” Quan Hề cúi thấp đầu, cô bị men say làm cho chếnh choáng, ấm ức nói: “Em mới không cần ai lo...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-13.html.]
Giang Tùy Châu không đi, anh chỉ nói: “Anh gọi điện bảo người đến đón em, gọi Lãng Ninh Y được không? Hay gọi thẳng cho bố em?”
“Đừng!” Quan Hề bất chợt ngẩng đầu, nắm chặt góc áo anh: “Anh đừng gọi điện!”
Giang Tùy Châu không có kiên nhẫn nói chuyện với con ma men này nên chỉ muốn giao cô cho ông Quan Hưng Hào là an toàn nhất, anh có thể tiếp tục công chuyện của mình. Nhưng khi anh cúi xuống nhìn lại thấy hai tròng mắt ngập nước của Quan Hề, dường như chỉ thêm chút nữa là từng giọt nước mắt sẽ thi nhau chảy xuống.
Giang Tùy Châu ngẩn người, ngón tay đang ấn số điện thoại cũng dừng lại.
“Sao em khóc vậy? Không khỏe à?” Giang Tùy Châu ngồi xổm trước mặt cô, nhíu mày xem xét.
Quan Hề lắc đầu: “Không có.”
“Không muốn về nhà?”
“... Ừ.”
“Thế em muốn sao?”
“Em muốn quay lại quán bar uống tiếp.”
Giang Tùy Châu lạnh lùng từ chối: “Không thể nào.”
Quan Hề kéo góc áo anh không buông, tức giận nói: “Cái gì cũng không thể nào, thế anh đưa em về nhà anh đi, về nhà anh thì được đúng không.”
Giang Tùy Châu nhìn hai vành mắt rướm lệ của cô, tim không tự chủ mềm mại hơn. Anh chưa từng thấy dáng vẻ này của cô, cảm thấy có chút không quen thuộc.
“Còn mấy đối tác đang đợi anh nữa.” Anh nói.
“Đối tác của anh quan trọng hay bạn gái anh quan trọng!” Quan Hề khịt mũi, nhìn chằm chằm anh, “Không thì về sau anh không cần mua đồ cho em nữa, cho anh dư chút tiền không được à. Nửa đêm rồi mà suốt ngày công việc công việc.”
Rút lại lời vừa nãy, Quan Hề vẫn là Quan Hề, tùy hứng phóng khoáng đi riêng đường của mình, không bị ưu phiền quấn thân.
Giang Tùy Châu buồn cười, bất đắc dĩ nói: “Biết rồi, đừng ồn ào nữa.”
Anh quay lưng lại: “Lên đi.”
Quan Hề nhìn tấm lưng của anh, không hề khách khí trực tiếp bò lên.
Giang Tùy Châu đứng lên, cõng cô đến xe.
“Cãi nhau với bố em à?” Trên đường anh hỏi cô.
“Không.”
“Với bạn?”
“Không.”
“Vậy em cãi nhau với ai.”
Nước mắt Quan Hề bị anh chọc tức chực trào ra: “Em nhất thiết phải cãi nhau với người ta à?!”
Giang Tùy Châu im lặng một lúc: “Không thì sao?”