Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 128
Cập nhật lúc: 2024-10-20 21:03:07
Lượt xem: 87
Quan Hề không ngủ cùng phòng với hai người Uông Thanh nên tối qua không ai biết việc cô không về.
Nhưng sáng sớm lúc Uông Thanh đang gõ cửa phòng Quan Hề gọi cô thì lại thấy Quan Hề mặc áo tắm bước từ ngoài cửa lớn vào, lúc này chị ấy mới nhận ra điều gì đó.
Uông Thanh: “Em đây là… đi đâu về?”
Quan Hề: “Đến ở phòng tầng trên. Mọi người dậy hết rồi à, đợi lát, em thay quần áo.”
Uông Thanh nghi ngờ hỏi: “Đoàn mình có ai ở tầng trên à?”
Quan Hề ngáp một cái: “Giang Tùy Châu ở tầng trên… À, bạn trai em ấy mà.”
Uông Thanh và một đồng nghiệp nữa trợn mắt nhìn nhau: “Em, cái vị hôn phu của em đó, ở tầng trên ấy hả?”
Quan Hề ừ bâng quơ một tiếng, đẩy cửa phòng ra vào thay quần áo.
“Chị Uông Thanh, bạn trai của Quan Hề nhiều tiền lắm hả?”
Uông Thanh: “Sao chị biết được.”
“Tầng trên phòng mình là phòng tổng thống đấy! Đắt cắt cổ!”
Uông Thanh nhớ lại bảng giá của khách sạn này… Xuýt xoa, phòng tổng thống à, với chị thì vung tiền vào đó không khác gì cắt thịt!
“Aizz đừng hóng hớt nữa, chuẩn bị đồ đạc mau vào công việc chính nào.”
“Dạ…”
Khách sạn này của Dubai là khách sạn nổi tiếng tầm cỡ thế giới, cho dù không ở đây nhưng một khi du khách đến tham quan Dubai chắc chắn sẽ đến quẹt thẻ vào không gian mở của khách sạn. Vậy nên thời gian buổi chiều nửa ngày hôm nay và buổi sáng hôm sau cả đoàn sẽ tận hưởng các loại nhà hàng ăn và một số nơi thú vị ở khách sạn để bao giờ có thể tổng hợp lại để nêu đề xuất.
Lịch trình còn lại khá nhẹ nhàng, một phần do chuyến đi sắp kết thúc nên tinh thần của mọi người hơi uể oải chút. Buổi trưa ngày hôm sau, sau khi đã hết lịch, Quan Hề lết cái thân xác mệt mỏi lên thẳng phòng tầng trên của Giang Tùy Châu.
Ấn chuông cửa, người ra mở cửa là Chu Hạo.
Quan Hề thay giày rồi bước vào trong: “Anh ấy ăn cơm chưa.”
Chu Hạo: “Ăn rồi ạ, Quan tiểu thư ăn cơm chưa.”
Quan Hề: “Ăn được chút rồi, ở đây có hoa quả gì không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-128.html.]
“Có ạ, để em vào phòng bếp lấy.”
“Ừ, cảm ơn.” Quan Hề lâng lâng cả quãng đường, vừa vào phòng khách liền thấy Giang Tùy Châu đang ngồi họp.
Nghĩ lại thì lúc này đáng lẽ ra anh đã về nước rồi, nhưng vì cô anh mới nán lại ở đây thêm ba ngày.
Quan Hề thấy anh đang bận cũng không bắt chuyện với anh, đến bên sô pha ngồi xuống cạnh anh, đầu cô gối lên nệm ghế, chân cô cực kỳ tự nhiên gác lên trên đùi của anh.
Chu Hạo bê đĩa hoa quả ra, cậu nhìn một màn trước mắt cũng thành quen rồi, ánh mắt không hề lung lay để đĩa hoa quả xuống rồi lui ra.
“Bên Giang Gia Vinh cứ để thả đi, không cần để ý… Ừ, cậu liệt hết những dự án cần làm tiếp theo ra, bên mảng khoa học kỹ thuật cần chính xác đến từng chi tiết một, cậu đích thân làm… Được, gửi bản tổng hợp cho tôi… Ngày mai tôi sẽ đến công ty… Tiếp theo…”
Nửa tiếng sau, Giang Tùy Châu vẫn còn họp.
Quan Hề ngáp một cái, cô hơi buồn ngủ nên duỗi chân đá anh một cái, lúc anh nhìn qua thì dùng khẩu hình hỏi: Còn bao lâu nữa.
Tay Giang Tùy Châu để trên chân cô, anh nhéo nhẹ hai cái: “Sắp xong rồi, em nằm thêm một lát nữa.”
Anh nói chuyện chẳng kiêng dè ai.
Quan Hề ồ một tiếng, tiếp tục ăn hoa quả.
Hơn mười phút sau, Giang Tùy Châu đóng laptop lại, tháo tai nghe xuống.
Quan Hề lướt điện thoại xem mọi người bình luận ở dưới Weibo của mình, cũng không chú ý đến anh đã xong việc. Vẫn phải để Giang Tùy Châu cầm cổ chân cô lôi người lại cô mới rời mắt khỏi màn hình điện thoại.
“Giang tổng, anh xong việc rồi hả.”
Giang Tùy Châu kéo cô dậy để cô ngồi trên đùi mình, “Xem gì mà chăm chú thế.”
Quan Hề đong đưa màn hình điện thoại trước mặt anh: “Fan bình luận bài viết của em, ai cũng khen em xinh.”
Giang Tùy Châu nhìn bức ảnh trên màn hình điện thoại của cô, cùng một chủ đề chụp ảnh trên sa mạc.
“Trước kia ít khi em đăng ảnh lên Weibo lắm mà.”
Quan Hề: “Trước kia do em lười làm thôi, bây giờ em đã làm một blogger du lịch rồi thì phải yêu nghề chứ, ảnh này chắc chắn phải đăng lên. Hơn nữa em đẹp thế này chỉ cho mình anh ngắm thôi thì lãng phí quá.”
Nhiều đạo lý vậy cơ.
Giang Tùy Châu nói: “Xong công việc rồi đúng không?”