Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 123
Cập nhật lúc: 2024-10-20 12:07:43
Lượt xem: 88
Đợi Uông Thanh đi rồi Quan Hề cùng Giang Tùy Châu ngồi trong phòng ăn bữa sáng.
“Vị hôn phu… Em còn chưa nói gì nha, từ lúc nào mà anh lại được dùng cái danh xưng này hả.”
Giang Tùy Châu: “Vậy nói người nửa đêm rồi còn ở trong phòng em chỉ là một người bạn khác giới có hợp lý không.”
Quan Hề uống một ngụm sữa bò: “Người ta cũng không biết anh ở đây lúc nửa đêm.”
Giang Tùy Châu: “Vậy thì anh mới sáng ra đã đến phòng em đánh răng?”
Khuôn mặt kiêu ngạo của Quan Hề không giữ nổi nữa, cô đặt cốc sữa bò xuống rồi đứng lên: “Ăn xong rồi, em đi xem chiều nay ra sa mạc mặc đồ gì cho đẹp.”
Giang Tùy Châu: “Em mới ăn được bao nhiêu.”
“Tối qua em ăn nhiều quá.”
Giang Tùy Châu: “Uống hết sữa đi đã.”
“Lát nữa…”
Quan Hề nói xong liền đi đến bên tủ quần áo, quả thực cô cần chọn đồ để mặc.
Vì chuyến đi sa mạc chiều nay mà cô đã mang theo hai chiếc váy đỏ cực kỳ phiêu dật. Mỗi chiếc váy đều có ưu điểm riêng, cô còn không biết hôm nay nên mặc cái nào thì đẹp hơn.
Vốn dĩ muốn nhờ đồng nghiệp qua chọn giúp, nhưng bây giờ trong phòng còn có Giang Tùy Châu, cô cũng chẳng cần nhờ đến người khác nữa.
Quan Hề lấy hai chiếc váy ra, cầm mỗi chiếc một bên bước qua hỏi anh: “Anh cảm thấy cái nào đẹp hơn?”
Giang Tùy Châu chậm rãi lấy giấy lau khóe miệng, anh ngẩng đầu nhìn, “Cái nào cũng được.”
Quan Hề: “Anh có thể đừng qua quýt thế không.”
Giang Tùy Châu đỡ trán, nghe cô nói lại nhìn kỹ một lần nữa: “Em cầm thế này thì sao anh nhìn ra được.”
Váy được làm từ chất liệu mềm rủ xuống như thác nước, cầm như cô quả thật không nhìn ra được gì.
Quan Hề nghĩ cũng đúng, “Vậy để em mặc thử, đợi em lát.”
Quan Hề liền bỏ hai chiếc váy xuống giường, định cởi quần áo ngủ ra rồi mặc lên luôn. Nhưng tay vừa nhấc lên cô chợt nhớ ra cái gì, quay đầu liếc Giang Tùy Châu một cái rồi lại cầm váy lên bước vào phòng tắm.
Giang Tùy Châu thấy một loạt động tác này của cô bèn bật cười.
Một lúc sau Quan Hề bước ra.
Chiếc váy đó khi cầm trên tay thì không nhìn ra, nhưng một khi mặc lên người mới thấy rõ phong cách thiết kế của nó.
Tà váy rất dài nhưng không hề bảo thủ một chút nào, váy dạng xẻ tà, mỗi khi bước đi sẽ nhìn thấy tà váy hở ra một khoảng lớn trên đùi, chất liệu voan lúc ẩn lúc hiện. Đã thế sau khi Quan Hề rạo rực xoay một vòng anh còn nhìn thấy sau lưng khoét một mảng lớn, lộ hết phần lưng.
Giang Tùy Châu: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-123.html.]
“Đẹp không? Cái này mặc lên là kiểu này, đẹp không đẹp không?”
Giống trước kia lúc anh cùng cô đi mua sắm, cô hưng phấn bừng bừng đi thử đồ, mỗi một chiếc thử xong sẽ chạy đến trước mặt anh xoay một vòng hỏi anh có đẹp hay không.
Nhưng hôm nay độ mê hoặc gợi cảm của chiếc váy này rất lớn, không thể so sánh với những chiếc váy trước kia.
Giang Tùy Châu hơi nhíu mắt, ra vẻ đang đánh giá: “Lại gần chút.”
Quan Hề xích đến trước mặt anh: “Em cố ý nhờ Lãng Ninh Y chọn cho chiếc váy này đấy, cực kỳ hợp với chuyến đi sa mạc chiều nay.”
Giang Tùy Châu: “Quay người lại.”
Quan Hề: “…”
Sau lưng nóng lên, là lòng bàn tay của anh.
Ấm nóng khô ráo, còn mang theo tia điện.
Quan Hề ngay tức khắc muốn nhích lên phía trước, nhưng Giang Tùy Châu còn nhanh hơn cô, anh đứng dậy ôm gọn eo cô, khóa người lại giữa anh và chiếc bàn.
“Cái này cũng tính là mặc?”
Sau lưng Quan Hề bị khóa chặt không động đậy được, lòng bàn tay của anh dán sát, tê dại, cô không nhịn được đỏ bừng tai.
“Giang Tùy Châu rốt cuộc anh có được hay không, cũng không phải chưa từng thấy em mặc kiểu hở lưng này, trước kia em mặc lễ phục giống kiểu này sao không thấy anh bảo gì.”
Giang Tùy Châu nghĩ lại, trước kia đúng là có thấy cô mặc, nhưng có lẽ do hôm nay màu đỏ này quá mức mê người, anh cảm thấy vô cùng không thích hợp.
“Thay cái khác đi.”
Quan Hề: “Không đẹp sao?”
“Không đẹp.”
“Anh không có mắt nhìn!”
Quan Hề muốn thoát ra từ khe hở này, nhưng Giang Tùy Châu lại áp người lên.
Cô bị anh ép về phía trước chỉ đành duỗi tay đỡ trên mặt bàn.
Dưới ngón tay là làn da trắng nõn nà, Giang Tùy Châu xê dịch hai phân, kìm nén nói, “Đổi đi.”
Quan Hề bị anh làm cho run rẩy cả người, quay lại nhìn anh, không vui nói: “Không đẹp mà anh cứ dán mắt nhìn em làm gì!”
Tư thế này có cảm giác càng rõ ràng hơn.
Giang Tùy Châu sững người mất hai giây, anh buông cô ra, lại ngồi xuống ghế, nhắc lại một lần: “Đổi đi, thay cái khác xem.”
Dáng vẻ kia bình tĩnh tự nhiên, hoàn toàn không có chút bất thường nào.