Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 113
Cập nhật lúc: 2024-10-18 10:56:00
Lượt xem: 105
Nhưng giờ phút này, khi mà Quan Hề không còn khắc chế bản thân nữa, khi mà cô ấy thật sự đối địch với cô, Quan Oánh mới nhận ra cảm giác áp bách khiến người ta hoảng sợ từ trên người Quan Hề. Dường như ngay giây sau Quan Hề có thể làm được như những gì mình nói, khiến cô trở nên trắng tay đến thảm thương.
Khóe miệng Quan Oánh mấp máy, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Hai tay Quan Hề vòng trước ngực, sau khi nói xong một tràng mới dần hòa hoãn lại: “Tôi nói này, bây giờ cô nên tỉnh ngộ chút. Biết đủ mà dừng? Ừ, chính là câu nói này, cô đã có rất nhiều thứ rồi phải không.”
Chí ít là cô ấy còn có mẹ, riêng điều này đã khiến cô ghen tị.
Quan Hề hừ một tiếng: “Nhà họ Ngụy tốt với cô lắm mà? Cô nói xem cô toan tính nhiều như vậy có nuốt hết nổi không?”
Quan Oánh cắn môi: “Tôi cũng là người nhà họ Quan.”
“Phải, ai nói cô không phải đâu.” Quan Hề nhìn chằm chằm cô ta, “Nhưng so với chị gái là chị đây, ở nhà họ Quan này em chẳng đáng bao nhiêu phân lượng, rõ chưa cưng?”
Kỹ năng độc miệng của Quan Hề một khi phát ra thì Quan Oánh còn lâu mới là đối thủ, sắc mặt cô ấy vừa trắng vừa xanh, không muốn nghe Quan Hề nói chuyện nữa liền cúi gằm đầu bỏ đi.
Quan Hề nhìn bóng lưng trước mặt, ánh mắt cô chợt lạnh. Cải trắng mà muốn dương oai giễu võ trước mặt cô, cũng không xem lại bản thân có đủ tư cách hay không.
Trước kia cô khách khí với cô ta chẳng qua do trong lòng cảm thấy mình đã cướp vị trí của cô ấy, cũng một phần vì bà Ngụy Chiêu Mai. Nhưng bây giờ…. Ngụy Chiêu Mai, cô đã hoàn toàn không cần cố kỵ bà ấy nữa.
Đã từng có tình nghĩa mẹ con, vì sai lầm trong quá khứ với sự thay lòng của sau này mà khiến phần tình nghĩa kia hoàn toàn biến mất.
Quan Hề vẫn đứng nguyên tại chỗ một lúc, khi cô định bước đến bên hành lang, vừa xoay người lại liền nhìn thấy hai bóng người đứng gần đó, một người là Tống Lê, người kia là Giang Tùy Châu.
Quan Hề ngạc nhiên: “… Hai anh đến lúc nào vậy.”
Tống Lê vẫy tay chào hỏi rồi nở một nụ cười giả lả: “Vừa mới đến, vừa mới đến thôi.”
Giang Tùy Châu lại đi đến bên Quan Hề, cô liền hỏi anh: “Hai người vừa nghe lén em nói chuyện?”
Giang Tùy Châu: “Không tính là nghe lén, vừa hay đi ngang qua thôi.”
Quan Hề: “Thế sao anh không đi qua luôn, còn nghe xong em nói chuyện với Quan Oánh mới xuất hiện.”
“Không, anh muốn xem.”
Quan Hề: “Muốn… muốn xem?”
Giang Tùy Châu hơi nghiêng đầu, hôm nay Quan Hề đi đôi giày cao gót phải đến chục phân, kéo gần khoảng cách giữa anh và cô. Lúc này trông cô rất ra dáng, tổng thể rất có tính công kích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-113.html.]
Giang Tùy Châu đánh giá cô một phen, “Thế này mới giống em.”
“Cái gì?”
Giang Tùy Châu không đáp lại, anh chỉ nói: “Mấy ngày trước anh làm bít tết cho em về sau cũng thử làm lại vài lần.”
“Hả? Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh nhận ra chất lượng của món ăn còn phụ thuộc vào loại thịt bò, mỗi loại thịt khác nhau sẽ cho ra mùi vị khác nhau.” Giang Tùy Châu nói, “Anh đã nghiên cứu rồi, đã có thời gian chính xác, ngày mai em qua nhà anh thử xem.”
Người này không phải đã từng nói xuống bếp là việc nhàn rỗi sinh nông nổi hay sao, sao bây giờ còn nghiên cứu cả việc bếp núc thế này.
Quan Hề quả thực bị dọa, mãi mới mở miệng ra liền nói lắp: “Em, em còn có việc. Ngày mai em còn có việc gấp, không đến được.”
Ngày mai Quan Hề có hẹn “phỏng vấn”, quả thực có việc.
“Em còn phải đến chỗ ông nội, đi trước đây.” Nói xong Quan Hề liền chạy mất, tiếng giày cao gót vang dội trên nền gạch.
Tống Lê thấy Quan Hề đi rồi mới dám bước lên.
“Này, hai người vừa nói gì đấy?”
Giang Tùy Châu: “Không có gì, bảo cô ấy mai qua nhà tôi ăn cơm.”
“Em ấy đồng ý hả?”
“Không.”
Tống Lê cười trên nỗi đau của người khác: “Hai người chia tay rồi, cậu… Aizz, người anh em này, cậu cố chấp thế.”
Ánh mắt Giang Tùy Châu vẫn dán trên bóng lưng của Quan Hề, anh không đáp lời.
Tống Lê: “Ui dao, vừa cậu cũng nghe thấy đấy, đại tiểu thư không dễ đối phó đâu, cậu xem dáng vẻ người ta đả kích Quan Oánh thì rõ, người bình thường sao mà chịu nổi.”
Giang Tùy Châu: “Cô ấy nói đâu có sai.”
“Không sai thật, nhưng đại tiểu thư hống hách thôi rồi.” Tống Lê ôm vai anh hỏi, “Công nhận là người đẹp nhưng tính tình này thì cũng chịu thôi, từ nhỏ đến lớn không có ngang ngược nhất chỉ có càng ngày càng ngang ngược hơn. Cậu nói xem, rốt cuộc cậu thích điểm nào ở em ấy?”
Giang Tùy Châu im lặng một hồi rồi thản nhiên đáp: “Thích cô ấy vừa xinh đẹp lại vừa ngang ngược.”
“….”