Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 108

Cập nhật lúc: 2024-10-17 11:36:59
Lượt xem: 110

“Nói dễ nghe nhỉ, em còn chưa thấy ai theo đuổi người khác mà bá đạo thế này.”

 

Giang Tùy Châu: “Em còn chưa có kinh nghiệm được người khác theo đuổi.”

 

“…??”

 

Giang Tùy Châu lại bổ sung thêm: “Trước kia có ai dám cả gan theo đuổi em sao.”

 

Quan Hề bị anh nói đến hồ đồ đầu óc, phải rồi, vì mọi người đều biết quan hệ giữa cô và Giang Tùy Châu nên cho dù có người có ý đồ với cô đi chăng nữa, sau khi hỏi ra tin này cũng thấy khó mà rút lui thôi.

 

“Giang Tùy Châu! Anh có ý gì hả? Ý anh là không ai thèm theo đuổi em? Người theo đuổi em đủ xếp bảy vòng Trái Đất anh có biết không?”

 

Nổi giận rồi.

 

Giang Tùy Châu thấy dáng vẻ chực phun trào của Quan Hề liền giống những lần trước không nói thêm gì nữa, đánh trống lảng sang chuyện khác.

 

Anh kéo cô đến chỗ đỗ xe: “Đói chưa, em muốn ăn gì không?”

 

“Em không ăn!”

 

“Hôm nay anh cho người mang bánh kem đến chỗ em, em chưa ăn sao.”

 

“Không chỉ có hôm nay.” Mặt Quan Hề bày ra biểu tình kiêu ngạo, “Trước kia em cũng không thèm động đến.”

 

Giang Tùy Châu mở cửa xe đỡ cô ngồi vào rồi lại cúi người thắt dây an toàn cho cô: “Không thích ăn hả?”

 

“Tất nhiên, chúng ta đã chia tay rồi, nên đồ gì của anh em cũng không ăn.”

 

Giang Tùy Châu sững người, anh hỏi: “Có ai quy định không được ăn đồ bạn trai cũ tặng không?”

 

“Có, anh có thấy ai đã chia tay với bạn trai rồi còn ăn đồ của người ta tiêu tiền của người ta không.”

 

“À.” Giang Tùy Châu đóng cửa xe cho Quan Hề, anh vòng sang bên ghế lái ngồi xuống, lúc khởi động xe anh bỗng nói, “Nhưng bây giờ thì khác.”

 

“Cái gì?”

 

“Bây giờ anh đang theo đuổi em mà, đồ của người theo đuổi em có thể ăn, cũng có thể tiêu tiền của người theo đuổi.” Giọng nói của Giang Tùy Châu lạnh nhạt, anh tùy ý nói tiếp, “Không thì sao em có thể so sánh được anh tốt hay là người khác tốt.”

 

“….”

 

Trời đã về đêm, trong quán bar cũng đến giờ cao trào nhưng có vài người lại bỏ đi về.

 

Lúc Lãng Ninh Y gọi điện Quan Hề đang ngồi trên xe của Giang Tùy Châu, chiếc xe lao vun vút trên đường, đèn đường nối thành hàng dài bị bỏ lại phía sau.

 

Lãng Ninh Y vẫn ở quán bar, phía cô ấy rất ồn, Quan Hề đã nói mấy lần “Mình về trước” mà cô nàng vẫn không nghe ra. Quan Hề đành ngắt điện thoại, gửi Wechat nhắn bảo cô mình bị Giang Nhị cẩu cưỡng chế bắt về. Sau đó lại gửi tin nhắn cho Chung Linh Phàm bảo cô để ý Lãng Ninh Y.

 

Gửi tin nhắn xong cô ném điện thoại vào trong túi xách, chống cằm nhìn cảnh vật bên đường.

 

Cả quãng đường này hai người chẳng nói với nhau được mấy câu, chẳng mấy chốc xe đã chạy đến nhà của Lãng Ninh Y.

 

Quan Hề xuống xe, cô thấy Giang Tùy Châu cũng bước xuống.

 

“Em đã về nhà an toàn, người theo đuổi số 108, anh hoàn thành nhiệm vụ rồi.”

 

Cái số hiệu này cũng rõ ràng thật.

 

Giang Tùy Châu nhìn cô rồi cứ thế lướt qua trước mặt cô. Quan Hề thấy anh muốn lên nhà với mình thật bèn duỗi tay ngăn anh lại, nghi ngờ hỏi: “Không phải anh muốn theo đuôi em lên nhà đấy chứ?”

 

Giang Tùy Châu ấn thang máy.

 

Quan Hề: “Em bảo…”

 

“Em biết đấy, gần đây trên tin tức cảnh báo có tên biến thái chuyên chực ở bên ngoài nhằm vào những cô gái đi một mình đêm hôm khuya khoắt, thế rồi nhân lúc em đang mở cửa nhà thì xông ra tấn công.”

 

Quan Hề: “?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-108.html.]

 

Giang Tùy Châu nhìn cô: “Hôm nay em lại mặc đẹp thế này, rất dễ trở thành mục tiêu.”

 

Vốn Quan Hề còn đang ghét bỏ với tin tức anh vừa nói ra, nhưng vừa nghe anh khen đẹp sắc mặt liền hòa hoãn đôi chút.

 

Chỉ đẹp thôi hả, phải là đẹp ngút ngàn, ánh mắt của Nhị cẩu cũng được đấy.

 

Quan Hề bĩu môi, cố giấu đi khóe môi vì đắc ý mà hơi cong lên: “Thế hả, tin tức từ bao giờ vậy.”

 

“Gần đây.”

 

Tinh---

 

Thang máy đã đến.

 

Giang Tùy Châu kéo cô vào trong thang máy: “Đưa em về tận cửa nhà.”

 

Quan Hề khẽ hừ một tiếng, coi như chấp thuận. Nhưng khi thang máy dần đi lên trên lý trí Quan Hề cũng dần login lại: “Anh đang khinh thường ai đấy?”

 

Giang Tùy Châu: “Hả?”

 

“Tiểu khu này do nhà em…” Quan Hề ngừng một chút, nghĩ ra cái gì liền sửa lại miệng, “Tiểu khu này do bên Nam Tước phụ trách, ý anh đang chê bai khu căn hộ cao cấp do Quan Nguyên Bạch quản lý không an toàn đúng không?”

 

Giang Tùy Châu: “Không gì là không thể.”

 

Quan Hề: “… Tốt nhất anh đừng nói mấy lời này trước mặt anh ấy.”

 

Sau khi vào trong nhà, Quan Hề liền tháo giày cao gót rồi nằm ườn trên sô pha. Cả tối nay cô đeo đôi giày cao gót để quẩy cũng đã thấm mệt.

 

Quan Hề thoải mái dựa người vào gối dựa, cô lười quản Giang Tùy Châu vào nhà làm gì. Cô biết rõ, anh đã không muốn đi thì không ai mời anh đi nổi.

 

Cô nằm rồi lại nằm, bụng bắt đầu sôi lên, tối nay vẫn chưa ăn cái gì ra hồn, sau đó lại uống liền mấy cốc rượu.

 

“Đói hả?” Thấy cô xoa bụng Giang Tùy Châu liền hỏi.

 

“Hơi hơi.”

 

“Vừa anh hỏi em muốn ăn gì không em lại bảo không.” Giang Tùy Châu rút điện thoại ra, “Ăn gì anh đặt.”

 

Quan Hề từ trên ghế sô pha ngồi dật, chu miệng đáp: “Nửa đêm nửa hôm còn ăn đồ ăn ngoài…”

 

“Không phải em đói sao?”

 

“Anh không biết nấu à.”

 

Ngón tay Giang Tùy Châu đang lướt trên màn hình chợt khựng lại, anh nhìn cô hỏi: “Em muốn anh nấu cho em ăn?”

 

Quan Hề chỉ thuận miệng nói vậy thôi, sao cô có thể thật sự muốn Giang Tùy Châu nấu ăn cho mình được, trước giờ anh chưa từng xuống bếp lần nào được không.

 

Nhưng lời đã nói rồi cũng có thể lôi ra trêu anh một lúc, Quan Hề chống cằm, “Anh lại không biết nấu ăn, haiz, đến bữa cơm cũng không nấu được, đầu năm nay đàn ông mà không biết nấu cơm sẽ bị trừ điểm đấy.”

 

Hai tay Giang Tùy Châu đang gác trên sô pha, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng cô.

 

Chắc Nhị cẩu đang thầm mắng mình đây, Quan Hề hớn hở nghĩ.

 

Muốn anh xuống bếp giống xác suất sao Hỏa đ.â.m vào Trái Đất vậy.

 

Cô đứng lên, vui vẻ cởi áo khoác của anh đang khoác trên người mình xuống: “Thôi bỏ đi, em chỉ đùa anh thôi, tối thế này còn ăn nữa thì béo c.h.ế.t mất.”

 

Nói xong cô định về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.

 

“Quan Hề.” Bỗng Giang Tùy Châu gọi cô.

 

“Sao hả.”

 

“Để anh thử.” Cô nghe thấy anh nói câu này.

Loading...