Nghĩ thấu đáo    về với ,  bảo cô về thì cô  về hả, cô mà dễ dãi thế !
 
… Tối qua  thực sự   gì ,  thật sự  ở bên cô, thật sự… thích cô ?
 
Quan Hề dẹp những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mở cửa bước  nhà, cơm cũng   ăn, khuôn mặt phiếm hồng   phòng ngủ.
 
“Quan Hề…” Ngụy Tu Dương gọi cô.
 
Đáp    là tiếng đóng sầm cửa phòng của Quan Hề.
 
Ngụy Tu Dương vội buông đũa,    dậy chạy  ngoài. Vừa chạy  liền  thấy Giang Tùy Châu vẫn  rời ,  cũng  thèm ấn thang máy, chỉ  nguyên tại chỗ, cũng   đang nghĩ gì.
 
Ngụy Tu Dương đóng cửa ,  : “Chị   nghĩ thông suốt  chia tay ,    nên buông tha cho chị  .”
 
Ngụy Tu Dương hiếm khi bắt chuyện với , Giang Tùy Châu thấy   chạy  ngoài liền hờ hững  qua.
 
Anh   nên buông tha .
 
Lời  của Ngụy Tu Dương  Giang Tùy Châu nhớ  hồi bọn họ còn là học sinh, lúc đó Ngụy Tu Dương cũng  một câu na ná thế ,   ,   thích Quan Hề thì   nên chia tay chị  .
 
Lúc đó  đáp thế nào nhỉ?
 
Anh , cho dù   thích thật thì cô  cũng bắt buộc  ở bên .
 
Khi đó Ngụy Tu Dương nổi cáu, xông lên đánh  một trận với , mặc dù kết cục  thảm hại lắm nhưng kể từ đó hai  chẳng mấy khi bắt chuyện nữa. Mỗi   thấy  chỉ lạnh mắt trừng đối phương,  thèm chào hỏi lấy một lời.
 
 hôm nay Ngụy Tu Dương    lời  với   khiến Giang Tùy Châu khẳng định thêm một điều   thắc mắc từ lâu.
 
“Buông tha cho cô  hả.” Khóe miệng Giang Tùy Châu nhếch lên, mang theo sự lạnh nhạt trời sinh, “Không đời nào.”
 
Ngụy Tu Dương siết chặt nắm đấm,   nhẫn nhịn lắm mới  phát hỏa ngay tại chỗ: “Bây giờ chị   cần  nữa, quan hệ của hai  cũng  thể chấm dứt ở đây,  còn lôi kéo chị   gì? Nếu  yêu chị    …”
 
“Ai bảo   yêu cô .”
 
Ngụy Tu Dương bàng hoàng: “Cái gì.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-101.html.]
Giang Tùy Châu: “Cậu cho rằng   ở đây  gì?”
 
“Chẳng qua   lợi dụng chị , Giang Tùy Châu mục đích của  chẳng  thứ   gì!”
 
“Mục đích của        là  rõ nhất.” Giang Tùy Châu lạnh giọng , “ Ngụy Tu Dương , mục đích của     gì cho cam.”
 
Giống như  đánh trúng tim đen, Ngụy Tu Dương đờ , sắc mặt xanh mét, á khẩu   nên lời.
 
Giang Tùy Châu tiến lên một bước, đôi mắt sắc bén  chằm chằm  con trai đối diện: “Cậu lợi dụng  phận ruột thịt để ở bên cô  bao lâu nay, rốt cuộc    gì với cô ?”
 
Giống như bí mật nơi đáy lòng của     khơi , vứt lên đường lớn mặc   qua giẫm đạp.
 
Ngụy Tu Dương  Giang Tùy Châu, khó  nên lời, bàn tay  run bần bật.
 
“  diễn  lắm, đến bây giờ vẫn    phận.  nghĩ nếu      phận,  cần   , nhất định Quan Hề sẽ đẩy   thật xa.” Lời  của Giang Tùy Châu thật tàn nhẫn, “Vậy nên, những thứ suy nghĩ dơ bẩn  của   nhất đừng phơi bày ,  là gì của cô , cô  đối xử với  như thế nào  cũng rõ . Cô  sẽ  chấp nhận .”
 
“Anh… đang  cái quái gì đấy.” Từng chữ như rít từ trong kẽ răng.
 
Giang Tùy Châu dời mắt,   cánh cửa sổ bên hành lang, nhất thời khí tức sắc bén lạnh lùng    vơi  phân nửa.
 
“Năm  học lớp 12,  một  Quan Hề  ngất  trong tiết Thể dục, chính  là  đưa cô  đến phòng y tế.” Giang Tùy Châu , “Trong phòng y tế cô   truyền nước  ngủ,  là   trông chừng cả buổi.”
 
Giang Tùy Châu  đến đây liền phát hiện cả  Ngụy Tu Dương cứng đờ mất tự nhiên.
 
Những sự kiện liên quan đến  và Quan Hề    thể quên, năm đó hai  đang học lớp 10,  đưa cô đến phòng y tế xong liền  túc trực một bên, ngày hôm đó,     ma ám thế nào mà  hôn cô.
 
Cậu  dám hôn lên mặt, chỉ nhẹ nhàng nhấc bàn tay  cắm kim tiêm của cô lên đặt một nụ hôn nhẹ lên đó.
 
Đây chính là điều vượt giới hạn nhất mà  dám  trong suốt những năm qua,  vẫn luôn cho rằng,  ai   điều .
 
Giang Tùy Châu  dáng vẻ  của   liền    nhớ  việc đó, “Có  bảo  cô   ngất , lúc đó tất nhiên    xem một phen, nên hôm đó  trùng hợp   ngoài cửa  thấy một màn .”
 
Lúc đó Giang Tùy Châu vẫn   cảm tình gì với Quan Hề, thậm chí trong thâm tâm  còn bài xích  con gái kiêu căng tự đắc . Nên khi đó   thấy cảnh  chỉ sững sờ một hồi, Ngụy Tu Dương   hành động khác,  cũng  phát  tiếng động.
 
Nhiều năm về , lúc Giang Tùy Châu  thấy Ngụy Tu Dương và Quan Hề chơi cùng  vẫn nhớ về khung cảnh   thấy hôm đó, nhưng  cũng   ý định phá hoại.
 
Không  vì Ngụy Tu Dương vẫn an phận  dám tiến thêm bước nữa, mà vì   hai   tuyệt đối   khả năng.