“Mượn thôi?” Ân Thận Ngôn nhạt: “Em tưởng mù ? Ai mà ‘ chơi’ bài tập? Ai mà ‘xem qua’ còn hỏi đề toán?”
Thiên Đại Lan im lặng.
“Hồng Hồng.” Ân Thận Ngôn đẩy xe đạp chậm rãi bước , gương mặt ẩn trong bóng tối: “Bà nội đang ở viện dưỡng lão, mỗi tháng hết 600 tệ. Tiền thuê nhà của là 800 tệ. Ngoài , các chi phí sinh hoạt khác mỗi tháng 500 tệ. Ngoài những khoản đó, hầu như chi tiêu gì thêm. Lương cơ bản mỗi tháng của là 10.000 tệ, ít nhất thể tiết kiệm 7.000 - 8.000 tệ. Khi thâm niên tăng, lương của cũng sẽ tăng. Ngoài , còn thưởng dự án định kỳ và thưởng cuối năm. Ngành IT là hướng phát triển trong tương lai, mức lương trong ngành sẽ ngày càng cao. Sau , khi cơ hội , cũng sẽ nhảy việc, càng nhảy lương càng cao, thu nhập của sẽ thấp.”
Thiên Đại Lan : “Anh đang khoe giàu với em đấy ?”
“Anh là, thể lo cho em học.” Ân Thận Ngôn dừng bước, thẳng cô, giọng trầm xuống: “Anh cũng thể lo tiền t.h.u.ố.c men và sinh hoạt phí cho bác trai, bác gái. Anh lo cho em học đại học, em kẻ ngốc, toán và tiếng Anh của em đều , hợp với ngành IT. Sau khi nghiệp, em cũng thể tìm công việc lương cao.”
Thiên Đại Lan sững sờ.
Bên lề đường một sạp nhỏ bán đĩa lậu, MP3, tai , thẻ nhớ, và cả những chiếc iPod nhái giá 15 tệ. Một chiếc đèn bàn nhỏ và loa mini đặt bên cạnh.
Loa âm thanh kém chất lượng, khi bật to phát tiếng rè rè, đang phát một bài hát cực kỳ thịnh hành hiện nay.
[… cứ ôm trọn bí mật trong cô đơn, nhưng bạn bè đều quá u sầu …]
“Anh ý đồ gì?” Thiên Đại Lan mặt , chăm chú đám cỏ ven đường. Cỏ xanh mướt, nhưng mọc bóng râm của cây ngô đồng chút ánh sáng mặt trời. Dù may mắn sống sót, nó cũng sẽ công nhân chăm sóc cây xanh phát hiện và nhổ bỏ. Cô : “Nếu lỡ em thi đỗ, tìm việc thì lấy tiền trả ?”
Ân Thận Ngôn im lặng hồi lâu.
Những chiếc lá cây ngô đồng to lớn dần ngả vàng, bóng râm dày đặc bao phủ ngày càng thưa thớt. Anh những tia sáng hiếm hoi len qua tán cây, lặng lẽ Thiên Đại Lan.
“Ý đồ gì ?” Anh lạnh: “Muốn bạn từ nhỏ của một công việc đàng hoàng.”
“Bây giờ em cũng công việc đàng hoàng mà.”
“Ngày nào cũng quỳ xuống xỏ giày cho khách mà cũng gọi là đàng hoàng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chinh-truc-nhuom-mui-gian-tinh/chuong-87-chinh-truc-nhuom-mui-gian-tinh.html.]
Thiên Đại Lan trừng mắt : “Anh đừng xem thường ngành dịch vụ! Em kiếm ít tiền đấy.”
“ em cần phục vụ ai cũng thể kiếm nhiều tiền.” Ân Thận Ngôn : “Em khả năng đó.”
“Anh phiền quá!” Thiên Đại Lan hét lên: “Đáng ghét c.h.ế.t , Quách Thụ! Sao cứ can thiệp lựa chọn của em? Em ghét nhất cái tính của !”
Hai tiếng “đáng ghét” liên tiếp khiến sắc mặt Ân Thận Ngôn sa sầm.
Thiên Đại Lan cũng cảm thấy nặng lời, nhưng cô xin , thể để đà lấn tới, miệng lưỡi đúng là quá độc địa, nếu bây giờ cô xin , ai còn những lời cay nghiệt thế nào nữa?
Ông chủ quầy hàng ven đường chạy hỏi: “Có chuyện gì thế? Cãi ?”
Phía , chiếc loa vẫn phát bài hát đầy đau khổ: [… Em quá bụng, em quá xinh , ghét chính bản khi nghĩ về em như …]
Ân Thận Ngôn lạnh lùng qua, một lời, một tay đẩy xe đạp, một tay kéo Thiên Đại Lan về phía .
Thiên Đại Lan đầu xin với ông chủ, vội vàng bước nhanh theo , vùng mạnh khỏi tay .
Do dùng sức quá mạnh, áo khoác của cô trượt xuống vai, cô vội vàng kéo lên, kéo khóa thật chặt. do kéo quá cao, khóa kéo bất cẩn kẹp lớp da cằm, đau nhói. Cô c.ắ.n răng chịu đau, vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, thèm Ân Thận Ngôn, tiếp tục song song với .
“Đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện lấy chồng giàu nữa.” Ân Thận Ngôn bỗng nhiên : “Dù xem xét theo hướng lợi nhất cho em, ngay cả khi em thật sự cưới một giàu , họ cũng kẻ ngốc. Ai chịu cưới một cô gái chỉ trình độ trung học cơ sở chứ?”
Mê Truyện Dịch
Thiên Đại Lan : “Chưa chắc , giàu gu thẩm mỹ cao, trân trọng vẻ của em thì .”
Ân Thận Ngôn khẽ khẩy: “Thôi , coi như suông.”
Thiên Đại Lan : “Biết là suông thì đáng lẽ nên im miệng sớm .”
Ân Thận Ngôn gì nữa, ngẩng đầu lên , vầng trăng tròn vẫn như ngày nào.