Đang chần chừ thì chiếc Nokia nhỏ của cô nhận tin nhắn từ Ân Thận Ngôn. Cô kéo vạt áo sơ mi lau màn hình ướt mới rõ.
[Ngủ ? Nếu ngủ, ngoài ăn khuya ? Anh qua đón em.]
Thiên Đại Lan trả lời: [Anh đón kiểu gì? Có phương tiện giao thông gì ?]
Ân Thận Ngôn: [Xe mô tô, mượn đấy, sợ c.h.ế.t thì lên.]
Dĩ nhiên Thiên Đại Lan sợ chết. So với chết, cô sợ nghèo hơn, sợ đến mức khi nhặt bìa giấy, vỏ chai để bán ve chai, còn lén tưới nước, thêm cát cho nặng thêm.
Chết một cách tôn nghiêm thì khó, khó là nghèo mà vẫn giữ tôn nghiêm.
Dù Ân Thận Ngôn miệng lưỡi độc địa nhưng cũng khá giữ lời. Anh thực tập ở một công ty gần đây, đầy mười lăm phút rồ ga ầm ầm đến bên cạnh Thiên Đại Lan.
Xe mô tô là mượn, mũ bảo hiểm cũng là mượn, đầy mùi dầu tóc nhưng Thiên Đại Lan chẳng để ý, đội thẳng lên đầu, hỏi Ân Thận Ngôn: “Chúng ăn đây?”
“Quán nướng gần công ty.” Ân Thận Ngôn : “Anh phiếu giảm giá 30%, mời em ăn thịt nướng.”
Sức hấp dẫn của phiếu giảm giá 30% quá lớn, lúc hai đến, quán chật kín khách; may mà bên ngoài vẫn còn một trống, thể kê bàn. Giờ đến ăn nướng phần lớn là dân IT tan muộn, phụ cấp tăng ca nhiều, công ty còn thanh toán tiền taxi. Ân Thận Ngôn trả chìa khóa xe cho đồng nghiệp, cùng Thiên Đại Lan xuống chiếc bàn thấp ngoài cùng. Than củi lưới sắt nóng đỏ rực, vẫy tay gọi hai chai bia.
Khi bia mang lên, Ân Thận Ngôn dậy lấy đồ khui nắp, nhưng khi , thấy Thiên Đại Lan mỗi tay cầm một chai bia, dùng răng c.ắ.n mở nắp xong, giống hệt hồi nhỏ.
Lúc còn nhỏ cô cũng thế, dùng răng mở nắp lon, chai bia c.ắ.n một cái là bật ; mở tương đậu nành, đào hộp cũng , tiên c.ắ.n chặt nắp hộp, cố hết sức bẩy lên, đợi khi tiếng “bộp” nhỏ, khí tràn mới vặn , nhẹ nhàng vô cùng.
“Sớm muộn gì em cũng mẻ hai cái răng thỏ đó thôi.” Ân Thận Ngôn : “Cẩn thận chút , đừng để còn già rụng hết răng.”
“Hứ!” Thiên Đại Lan : “Anh đừng gỡ nữa.”
“Sao thế?” Ân Thận Ngôn cầm đũa, cô: “Sao hôm nay về muộn ? Anh còn tưởng em ngủ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chinh-truc-nhuom-mui-gian-tinh/chuong-43-chinh-truc-nhuom-mui-gian-tinh.html.]
“Chẳng chờ mời ăn .” Thiên Đại Lan : “Vì bữa thịt nướng mà em cố tình để bụng đói, sốt ruột đợi đấy.”
Cô quá to, xung quanh là đồng nghiệp của Ân Thận Ngôn, mấy thấy, đầu cô, Ân Thận Ngôn, đầy ngưỡng mộ.
“Nói thế sợ bạn trai em ghen ?” Ân Thận Ngôn châm điếu thuốc, kẹp giữa hai ngón tay, rít một , chằm chằm Thiên Đại Lan: “Làm lành ?”
“Chưa, chia tay .” Thiên Đại Lan cầm đôi đũa dài, lật miếng thịt ba chỉ đang cháy mỡ xèo xèo vỉ nướng.
Ân Thận Ngôn theo phản xạ khẩy: “Anh ngay em vẫn…”
Lời còn dứt, chợt khựng . Mãi đến khi tàn t.h.u.ố.c tay rơi xuống, nóng rát cháy da, mới giật : “Chia tay ?”
“Chưa.” Thiên Đại Lan gắp miếng thịt nướng chín, ấn đĩa nước chấm: “Có sốt mè ? Không sốt mè ?”
Thịt nướng bằng than củi, cháy xém, béo ngậy, thêm một lớp sốt mè dày, cuộn với rau xà lách là tuyệt phối.
“Người Bắc Kinh ăn thịt nướng chấm cái đó.” Ân Thận Ngôn nghiêng , ấn c.h.ặ.t t.a.y cô đang cầm đũa, nhúc nhích, gân xanh cổ nổi lên: “Bao giờ chia tay ?”
Mê Truyện Dịch
"Vẫn nghĩ xong, nhưng chắc cũng sắp ." Thiên Đại Lan : "Anh lên gì đấy? Sao kích động thế? Ngồi xuống , tàn t.h.u.ố.c của sắp rơi thịt nướng của em , a a a đừng bẩn thịt của em!!!"
Ân Thận Ngôn tiện tay ném điếu t.h.u.ố.c xuống đất, dập tắt, nhưng đôi mắt đen láy vẫn cô chằm chằm.
"Sao nghĩ đến chuyện chia tay?" Anh hỏi: "Ai lợi hại thế, chữa khỏi bệnh não yêu đương của em ?"
"Không gì …" Thiên Đại Lan dùng đũa chọc chọc miếng thịt nướng: "Thực cũng chắc sẽ chia tay, chỉ là… cảm thấy… ừm, thế chán quá. Em thích em, nhưng thích đến mức , hiểu ? Cậu chỉ thể chấp nhận những điểm của em, thấy những điểm ; chỉ thấy, mà còn dùng d.a.o cắt bỏ chúng . Thay vì thích em, thực giống như… chỉ thích em trong mắt , nhưng thực tế em vốn dĩ như . Vậy nên em nghi ngờ, thứ thích là con thật của em, mà chỉ là một ảo ảnh do tự vẽ mà thôi."
"Học ai mà nhiều từ mới thế? Từ ngữ triết lý một đống luôn." Ân Thận Ngôn : "Em hợp học triết học đấy."
"Thôi , em vẫn nhớ vụ c.h.ử.i em là nửa chữ bẻ đôi còn , em khiếu học hành ." Thiên Đại Lan .