Chính Phi Đoạt Mệnh - Chương 7: Hồng nhan, tang trắng và ngai trống

Cập nhật lúc: 2025-10-26 06:51:21
Lượt xem: 190

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ninh Vương nghiến răng, đôi mắt lóe lên lửa giận:

“Phó Nhã Lan là đích phi bản vương, cưng chiều đủ, nay còn mượn danh phụ để ép quỳ nhận tội?”

Tiếng của Hầu gia vang lên, trầm mà lạnh:

“Ninh Vương, quên ? Một khi nữ nhi Phó gia bước cửa phủ ngài, chỉ mang danh Vương phi — mà còn là thể diện của cả Phó thị . Nếu Ninh Vương giữ thể diện cho nàng, thì đành ngài… đòi công bằng.”

Lời dứt, tiếng quỳ gối vang rền trong điện, đầy quyền uy và sát khí.

Từ khoảnh khắc , hậu viện phủ Ninh Vương — và cả vận mệnh của còn đơn giản chỉ là cuộc chiến giữa những đàn bà.

biến thành ván cờ giữa Phó gia và Ninh Vương, nơi chỉ kẻ mạnh mới quyền sống sót.

“Muội cũng nên hiểu, ở vương phủ , điều quan trọng nhất là con nối dõi. Không con, thì chẳng là gì cả.”

Phó Tư Dao trợn mắt, đôi môi run rẩy:

“Ngươi chẳng cũng lấy một mụn con!”

Ta — Phó Nhã Lan, khẽ , chỉ tay chính :

“Ta ư? Ta là Ninh Vương phi do Thánh thượng đích chỉ hôn. Bất luận ai trong phủ sinh con, đều ghi danh danh nghĩa . Đích thứ chẳng phân, đều coi như cốt nhục.”

Giọng trầm mà rõ, từng chữ như gõ lên lòng .

“Người trong thiên hạ đều , Đại tiểu thư phủ Tĩnh Viễn Hầu đoan trang hiền lương, là bậc chủ mẫu mẫu mực. Thục phi nương nương từng , các con dâu của Thánh thượng ai lòng rộng rãi như .

Còn ngươi, chỉ là một tiểu , cũng dám đem so? Thật chẳng trời cao đất dày là gì.”

Phó Tư Dao nghiến răng, trong mắt tràn đầy hận ý:

“Ngươi tôn quý đến cũng vô dụng! Không sủng ái của Vương gia, ngươi chẳng là gì cả!”

Ta nhẹ giọng đáp, nụ phớt qua như gió thoảng:

“Sủng ái của Vương gia? Ta cần. Ngươi cứ giữ lấy.

Phó Tư Dao, ngươi cả đời cũng thể bước lên địa vị chính thê ?”

Ta tiến gần, từng lời lạnh buốt:

“Bởi vì ngươi vĩnh viễn hiểu, nữ nhân lập , dựa gối đầu đàn ông, mà dựa cái đầu của chính .”

Ninh Vương khi vẫn , trò hề hậu viện sớm thành đề tài châm biếm trong triều. Hắn vốn chẳng để tâm nào thai, dù cũng đều là huyết mạch của .

Chờ đến khi Phó Tư Dao giải cấm, bước khỏi viện, thì thai của Oánh nương bảy tám tháng, chỉ chờ ngày khai hoa kết tử.

trời cao trêu ngươi — Ninh Vương ngã ngựa.

Thái y chẩn mạch, sắc mặt trắng bệch:

“Điện hạ dùng d.ư.ợ.c hổ lang quá độ, thể đại hư. Ngày cưỡi ngựa, khí huyết nghịch lưu, ngã xuống gãy xương sườn, nay thể cử động. E rằng… khó thêm con nối dõi.”

Tin lan tới cung Thục phi và Thánh thượng.

Ta quỳ điện, nước mắt đầy mặt, nghẹn ngào :

“Thần vô dụng, thể khuyên can Vương gia xa rời nữ sắc, ngăn nổi sủng ái thất. Nguyện xin rời khỏi vương phủ, để chuộc tội.”

Thục phi ôm tay , nước mắt lăn dài:

“Không thể trách ngươi , là nuông chiều nó thành hư. Sau , vương phủ chỉ còn trông cậy ngươi, Nhã Lan .”

Tin truyền về phủ, Ninh Vương nổi cơn thịnh nộ, đập nát cả thư phòng, nhưng cũng chẳng thể phản bác.

Chỉ Phó Tư Dao, vẫn lén lút mua d.ư.ợ.c hổ lang, âm thầm cho uống, khiến ảo tưởng bản vẫn còn sức lực đàn ông.

Một đêm nọ, tiếng hét thất thanh vang khắp phủ.

Ninh Vương — c.h.ế.t giường của chính .

Người hét lên, chính là Phó Tư Dao.

Thái y kết luận: “Dùng d.ư.ợ.c quá liều, tạng phủ tổn thương, huyết nghịch tâm — bạo tử.”

Ta khoác áo tang, dẫn phủ thất, quỳ bên linh cữu, nước mắt như mưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chinh-phi-doat-menh/chuong-7-hong-nhan-tang-trang-va-ngai-trong.html.]

Thục phi đến, nắm c.h.ặ.t t.a.y :

“Đáng thương , tuổi còn trẻ thủ tiết. Thánh thượng hỏi ý phụ ngươi, nếu ngươi , sẽ chuẩn ngươi đại quy.”

Đại quy — hồi môn.

Nghe thì tựa ân điển, nhưng thực là mất thể diện hoàng gia.

Từ khi khai quốc đến nay, một vương phi nào phép rời phủ trở nhà đẻ.

Ta quỳ xuống, dập đầu ba cái:

“Mẫu phi, thần là Ninh Vương phi, thể bỏ phủ mà ?

Chờ Oánh nương sinh hạ long chủ, tất nuôi dạy trưởng thành, kế thừa di chí phụ , phát dương vương phủ.”

Thục phi rơi lệ:

“Hảo hài tử… bản cung sẽ bạc đãi ngươi.”

Bà hỏi: “Còn các thất, xử trí thế nào? Theo quy củ, đều tuẫn táng.”

Ta đáp khẽ:

“Oánh nương đang mang thai, thể động. Các khác vốn Vương gia sủng ái, chi bằng đưa họ chùa niệm Phật, tích chút công đức.

Chỉ một Phó Tư Dao…”

Thục phi lạnh:

“Hôm vốn nên xử tử nàng. Nay tuẫn táng cùng Ninh Vương, xem như phúc.”

“Vâng, nhi tức sẽ xử trí thỏa.”

Khi lôi , Phó Tư Dao gào thét:

“Ta là Ninh Vương yêu nhất! Các ngươi dám động đến ?”

Ta mỉm , giọng nhẹ như sương:

“Chính vì ngươi là Vương gia yêu nhất, nên mới để ngươi theo .”

Các khác đưa chùa. Vài năm , bí mật sai dàn xếp cho họ giả tử, cấp bạc rời kinh, mỗi chọn một nơi an mà sống.

Còn những nha theo phủ, trả khế ước, ban cho tự do.

Hai tháng , Oánh nương sinh một nam hài. Sau khi mãn cữ, nàng xin rời phủ.

Ta hỏi: “Vì ?”

Nàng quỳ xuống, giọng dịu: “Thiếp cha , nay , nhưng lòng vẫn hướng về tự do.”

Ta nàng, thở dài:

“Một khi rời , về sẽ khó lắm.”

annynguyen

Oánh nương cúi đầu:

“Chỉ mong Vương phi xem hài nhi như cốt nhục.”

Vài năm , tiểu thế tử kế thừa tước vị Ninh Vương.

Hoàng thượng và Thục phi vô cùng yêu quý đứa trẻ .

Hài tử lớn lên bên , gọi hai tiếng “nương ”, mỗi đều rạng rỡ.

Phụ từng hỏi hối hận — vì nhận chỉ hồi môn.

Ta đứa nhỏ chơi đùa nắng, khẽ đáp:

“Ở cũng giống , nữ nhi hối hận.”

“Nay vương phủ to lớn, chỉ còn và hài tử.

Không còn Ninh Vương, chỉ còn Vương phi.

Ấy mới là điều nhất.”

(Toàn văn kết)

Loading...