Chính Phi Đoạt Mệnh - Chương 6: Máu Đỏ Trong Viện Dương Liễu

Cập nhật lúc: 2025-10-26 06:44:24
Lượt xem: 165

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KZnxuKI66

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ta khẽ , cúi đầu, giọng nhẹ như gió thoảng:

“Muội đúng. Vương gia yêu nhất. Vậy khi Vương gia quy tiên, chắc chỉ mới tư cách chôn cùng.”

Sắc mặt Phó Tư Dao tái mét:

“Tỷ… tỷ gì?”

“Chát!” — một cái tát vang rền.

“Phó Tư Dao, to gan thật! Cây trâm là vật Thục phi nương nương ban, ngươi cũng dám đòi? Ngươi là gì mà xứng cài lên đầu? Một ả thất, cũng dám chạm đồ của bản phi ?”

“Đợi khi Thục phi nương nương , chỉ sợ ngươi quỳ rách đầu gối nữa!”

Phó Tư Dao run rẩy ôm má, nước mắt rơi như mưa. Ta nhếch môi, giọng lạnh băng:

annynguyen

“Chỉ là… trâm đá lựu mang ý nghĩa ‘đa tử đa phúc’, ban cho ngươi, cũng uổng.”

Ta dậy, lướt ngang qua nàng:

“Nhớ kỹ. Nếu bản phi ban thưởng, còn dám đưa tay tới, sẽ đ.á.n.h gãy cả tay.”

Đêm đó, Phó Tư Dao lóc suốt đêm mặt Ninh Vương.

, đến viện vấn tội.

Cũng đến viện nàng dỗ dành.

Từ hôm , hậu viện Ninh Vương phủ rơi một sự im lặng đáng sợ — bình lặng như mặt hồ, nhưng đáy là m.á.u và toan tính đang cuộn trào.

Tất nhiên, Ninh Vương cũng hiểu rõ — mở miệng đòi vật mẫu phi ban thưởng, đem tặng cho một thất, vốn là việc đại nghịch bất đạo. dám phản bác . Bởi chỉ cần phủ nhận, chính là tự nhận sai mặt triều đình và mẫu phi.

Chưa đầy một tháng , Phó Tư Dao mang thai. Tin lan khắp phủ Ninh Vương như một cơn gió mùa hạ. Viện Dương Liễu náo loạn, tỳ nữ chạy chạy , ai nấy đều mừng rỡ như gặp điềm lành.

Ninh Vương vội vàng hồi phủ, ánh mắt rực sáng như thể đoạt long ấn:

“Ha ha, ! Đây là hài tử đầu tiên của bản vương! Tư Dao, nàng yên tâm, đợi khi nàng hạ sinh, bản vương tất sẽ cung xin chỉ, phong nàng trắc phi!”

Phó Tư Dao đỏ mắt, giọng mềm như tơ:

“Điện hạ, thèm ăn chè rượu nếp do tỷ tỷ đích nấu… tỷ nguyện ý vì mà xuống bếp một ?”

Vân nương khẽ nhếch môi:

“Để Vương phi tự tay xuống bếp cho thất ăn, chẳng tổn phúc khí của hài tử ?”

Ta — Phó Nhã Lan, chỉ khẽ :

“Không . Dù cũng là dòng dõi của Ninh Vương, cần chăm chút.”

Ngày hôm , thật sự sai chuẩn bếp, đích nấu chè rượu nếp mang đến viện Dương Liễu. Tin lan khắp vương phủ, ai nấy đều khen hiền hậu, bao dung, “vì con nối dõi Ninh Vương mà nề khổ nhọc”.

Từ đó, mỗi khi Phó Tư Dao nổi hứng đòi hỏi, đều chiều theo, oán nửa lời.

Những khác bất mãn, dịu giọng khuyên:

“Người thai tâm tính bất , các nhịn một chút là .”

Thế nhưng, khi Ninh Vương bắt đầu lui tới các viện khác vì “Tư Dao dưỡng thai”, ngọn lửa ghen trong lòng nàng liền bùng cháy.

Sáng hôm , khi Vương gia rời phủ, Phó Tư Dao xông viện Oánh nương, giận dữ mắng nhiếc, động thủ.

“Tiện nhân! Dám quyến rũ Vương gia khi đang m.a.n.g t.h.a.i ? Đồ liêm sỉ!”

Oánh nương chịu yếu thế:

“Ngươi m.a.n.g t.h.a.i thì ? Chẳng qua cũng là như ! Vương gia đến viện ai, là chuyện của !”

Hai túm tóc, cấu véo, tiếng lẫn tiếng c.h.ử.i vang dậy cả sân.

“Ngươi là đồ tiện tỳ đoạt phu quân của tỷ tỷ, còn dám lên mặt!”

“Mặt còn sạch hơn ngươi!”

Khi thong thả đặt chén xuống, đến cửa viện, chỉ một tiếng hét thảm.

Oánh nương vung bình hoa, nện thẳng bụng Phó Tư Dao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chinh-phi-doat-menh/chuong-6-mau-do-trong-vien-duong-lieu.html.]

“Cứu mạng! Bụng đau quá! Vương gia! Cứu với!”

Máu tràn xuống nền đá xanh, đỏ đến rợn .

“Mau truyền thái y!”

Ninh Vương phi ngựa trở về, những chậu nước m.á.u bưng từ phòng, sắc mặt tái mét:

“Chuyện gì thế ?”

Thái y cúi đầu:

“Nương tử sẩy thai . Đã m.a.n.g t.h.a.i mà còn động võ, giữ là lẽ đương nhiên. điện hạ chớ thương tâm, nương tử còn trẻ, dưỡng thì vẫn phúc sinh con.”

Ta lau khóe mắt, khẽ :

“Thật trùng hợp. Năm xưa cũng từng sẩy thai, giờ đến lượt . Chẳng lẽ phong thủy trong phủ vấn đề?”

Rồi sang Vương gia, giọng ôn tồn:

“Vương gia đừng giận. Muội tính khí nóng nảy, chỉ vì đến viện Oánh nương mà ầm lên thôi. Còn Oánh nương, m.a.n.g t.h.a.i mà nhường nhịn, cũng là cả hai.”

Oánh nương quỳ xuống, lóc:

“Vương gia, cố ý. Là nàng động thủ , chỉ tự vệ! Mặt còn cào rách!”

Nói nàng nghiêng mặt — quả nhiên còn vết máu, trông đáng thương nhu mì.

“Thiếp vu cho quyến rũ Vương gia, dám! Xin Vương gia minh xét!”

Ninh Vương nghiến răng, định quát mắng, Oánh nương liền tái mặt, ôm ngực:

“Nếu giận , chi bằng để c.h.ế.t cho …”

Nói dứt lời liền ngất lịm.

Thái y bước tới bắt mạch, ánh mắt chợt sáng rỡ:

“Chúc mừng Vương gia, nương tử m.a.n.g t.h.a.i hơn một tháng. Đại hỷ! Đại hỷ!”

Ninh Vương sững , bật lớn, lập tức bế Oánh nương lên:

“Mau truyền nhân sâm, tổ y, t.h.u.ố.c an thai! Không để nàng tổn thương mảy may!”

Ta khẽ mỉm :

“Mau chuẩn kiệu mềm, đưa nương tử phòng nghỉ. Người , kho lấy nhân sâm, tổ yến, và canh bổ đem tới.”

Từ hôm đó, cả phủ Ninh Vương rộn ràng quanh Oánh nương, chẳng ai còn nhớ đến Phó Tư Dao.

Nàng giường, tiếng hầu bên ngoài, chờ mãi thấy Vương gia đến thăm. Đến khi đêm khuya, nàng mới — Vương gia và thái y đều đang ở viện Oánh nương.

Phó Tư Dao gào , đập phá đồ đạc:

“Là ả hại ! Ta sẩy thai, ả mang thai! Gọi Vương gia đến đây! Ta ban c.h.ế.t cho tiện nhân !”

Ta cùng bà v.ú chậm rãi bước , ánh mắt lạnh nhạt:

“Tư Dao, Vương gia tính khí quá lớn, sợ gây rắc rối cho Oánh nương. Mấy tháng tới, cứ an tâm ở trong viện mà… suy ngẫm.”

Ta dừng , khẽ nhấp ngụm , giọng nhẹ như gió:

“Dù , trong phủ khác mang dòng m.á.u của Vương gia .”

Ba ngày , tin dữ từ kinh thành truyền đến — Hầu gia, phụ , triều luận tội Ninh Vương.

Giữa điện Kim Loan, Hầu gia mặc triều phục, giọng trầm lạnh:

“Vương gia ban chỉ cai quản Bắc trấn, trấn thủ biên cương, suốt ngày gây thị phi trong hậu viện, khiến kẻ tranh đấu, t.h.a.i p.h.ụ sẩy thai — đó há chẳng ô uế danh dự hoàng thất?”

Không khí trong điện căng như dây cung.

Ninh Vương quỳ giữa điện, gân xanh nổi trán, môi mím chặt đến bật máu.

“Phó Hầu gia, việc trong phủ bản vương, há đến lượt ngài dạy bảo?”

Phó Hầu gia khẽ nhếch môi, ánh như lưỡi kiếm:

“Nếu chỉ là việc trong phủ, Hầu gia dĩ nhiên dám xen . khi Vương gia khiến nữ nhi Phó gia sẩy thai, tổn , mất huyết, thì chẳng lẽ còn yên ?”

Loading...