Vệ Thừa vị trí của khách sạn , liền : “Chú Diệp hiếm khi bận công việc, mời hai đứa ăn cơm, chúng ăn cùng chú Diệp cũng là lẽ đương nhiên thôi.”
Trần Phồn tựa ghế , mệt mỏi : “Anh hôm nay em học bao nhiêu tiết chuyên ngành ? Từ tiết đầu tiên buổi sáng, cho đến tiết cuối cùng buổi chiều, bỏ sót một tiết nào cả, bây giờ em chỉ ước hai cái đầu, một cái đầu đủ dùng cho em nữa .”
Vệ Thừa đầu Trần Phồn đang nhăn nhó, : “Em là Trần Phồn mà, khó khăn nào mặt em cũng chẳng đáng kể gì.”
Trần Phồn bĩu môi, “Mấy lời ‘nước hầm gà’ đừng mà cho em ăn nữa, em giờ là mệt thật , sắp đến lúc thi cuối kỳ , những thứ trong sách giáo khoa, cơ bản đều học thuộc, ghi nhớ trong đầu, mỗi ngày sáng sớm và tối muộn em học thuộc đến mức đầu óc cuồng, nếu sáng nào em cũng dậy sớm tập thể dục, em còn sợ cái thể của cứ ngày ngày thức khuya như mà hư mất.”
Vệ Thừa Trần Phồn thật chỉ là đang phàn nàn với , cằn nhằn đôi chút thôi, nếu thật sự bảo cô đừng học nữa, đừng mệt mỏi nữa, cô thật sự thể trở mặt với đấy, lòng tự tôn của Trần Phồn mạnh mẽ như , tính cách càng kiên cường, chuyện gì thì thôi, thì hơn khác, cô học cao học tại trường , tham gia thi thì tuyển thẳng, mà tuyển thẳng thì những yêu cầu cứng nhắc, ít nhất điểm môn chuyên ngành trong top đầu, nếu , cho dù tuyển thẳng, e là Trần Phồn cũng mặt mũi mà học.
Đến khách sạn, vẻ ngoài tráng lệ, nguy nga, Trần Phồn kinh ngạc há hốc miệng, mãi lâu mới hỏi Vệ Thừa: “Với lương của bố em, ăn một bữa ở đây đủ nhỉ.”
Vệ Thừa nắm tay Trần Phồn, khách sạn : “Lương của chú Diệp hề thấp , ở đây chắc là thể chi trả , em đừng lo lắng cho chú nữa.”
Trần Phồn ngắm kiến trúc bên ngoài của tòa nhà bốn tầng , cổ kính và mang nét xưa, bên mái hiên lắp đèn LED dây, lúc đèn đường vẫn sáng lên, nhưng những dải đèn sáng, từ xa, khiến tòa nhà trông sang trọng.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Bước qua cánh cửa lớn vách ngăn, là một đại sảnh trang trí cổ kính, dọc theo tường là một hàng dài bàn, đây là quầy lễ tân của khách sạn, đối diện quầy lễ tân trang trí một hàng bình phong gỗ, phía bình phong là khu gọi món lẻ của khách sạn, ba tầng là các phòng riêng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-814.html.]
Diệp Thanh Minh đặt một phòng riêng ở tầng hai, Trần Phồn và Vệ Thừa gõ cửa, thấy Diệp Thanh Minh gọi “mời ” từ bên trong, đẩy cửa bước , phát hiện ghế sofa đặt cạnh cửa sổ Diệp Thanh Minh , và một phụ nữ ba mươi tuổi trông phong thái thướt tha, duyên dáng.
Người phụ nữ mặc một chiếc sườn xám màu xanh da trời, tóc búi đơn giản phía gáy bằng một chiếc trâm gỗ, tai đeo một đôi hoa tai màu xanh lấp lánh, đầu, Trần Phồn ánh sáng từ đôi hoa tai đó lóa mắt, và phụ nữ , ánh đèn trong phòng, cùng với ánh sáng từ hoa tai, khiến Trần Phồn một cảm giác vẻ tuyệt thế.
Trần Phồn vì vẻ , khí chất của phụ nữ mà lơ là cảnh giác, vị trí hiện tại của Diệp Thanh Minh định rằng xung quanh ông sẽ nhiều cám dỗ, thậm chí là nhiều cạm bẫy, mà phụ nữ, đặc biệt là những xinh , khí chất , khéo léo, càng dễ mang phiền phức thậm chí là tai họa.
Người phụ nữ dậy, Trần Phồn phát hiện phụ nữ cao, ít nhất một mét bảy, chân một đôi giày cao gót thấp màu đen, thấy Trần Phồn và Vệ Thừa bước phòng, khóe miệng cô cong lên, nở một nụ dịu dàng, trong lúc cô bước về phía Trần Phồn, Trần Phồn ngửi thấy một mùi nước hoa cao cấp.
Người phụ nữ chào Trần Phồn và Vệ Thừa, bên Diệp Thanh Minh đó dậy, với phụ nữ: “Tổng giám đốc Triệu, chuyện hôm nay , cần về hỏi ý kiến các lãnh đạo khác, thể cho cô một câu trả lời rõ ràng.”
Người phụ nữ Diệp Thanh Minh gọi là Tổng giám đốc Triệu với Diệp Thanh Minh: “Thị trưởng Diệp, việc công là việc công, việc tư là việc tư, còn chuyện nhắc với ngài, chỉ là với ngài một tiếng, báo mà thôi, cần thế nào, đến phòng ban nào, chúng sẽ nghiêm ngặt theo quy trình.”
Diệp Thanh Minh chỉ gật đầu, Tổng giám đốc Triệu với Vệ Thừa và Trần Phồn: “Chào mừng hai vị đến dùng bữa, xin mời , sẽ cho mang món ăn lên ngay.”
Trần Phồn đợi đến khi Tổng giám đốc Triệu khỏi phòng, đóng chặt cửa , lúc mới rón rén đến bên cạnh Diệp Thanh Minh, sát cạnh ông, khoác tay ông, khẽ hỏi: “Bố ơi, đây là vị thần thánh phương nào thế ạ? Con thấy thể sánh ngang với Tôn Hồng Anh đấy ạ.”
Diệp Thanh Minh nhẹ nhàng búng trán Trần Phồn một cái: “Con bé , mà cứ thích buôn chuyện thế hả?”