Trần Phồn bảo Vệ Thừa dừng xe, cô xuống xe mua nhiều rau rừng, còn mua hết cả quầy hàng của ông cụ bán dược liệu.
Ông cụ ha hả : “ , nhất định sẽ trúng dược liệu đào , ở vùng núi , chỗ nào dược liệu, khi nào hái là thích hợp nhất, ai rõ hơn .”
Trần Phồn liền : “Ông ơi, cháu cho ông điện thoại , nếu ông tìm dược liệu quý hiếm hơn nữa, cứ gọi cho cháu, cháu đến thu mua ạ?”
Ông cụ , thấy còn chuyện như thế , vội vàng đồng ý: “Tốt chứ, , hồi trẻ, đào dược liệu núi đều mang lên thành phố bán, ở thành phố mới bán giá. Nghe tổ tiên nhà , thời đó, đào dược liệu là mang đến tiệm thuốc của Trần gia ở thành phố. Trần gia thu mua dược liệu giá cả công bằng, chúng xa đến còn chuẩn một bữa cơm nữa.”
Trần Phồn xong, còn chuyện liên quan đến tổ tiên Trần gia , liền xổm xuống, với ông cụ: “Ông ơi, cháu cho ông , cháu đây, chính là hậu nhân của tiệm thuốc Trần gia đó. Cháu các bậc trưởng bối trong nhà , tổ tiên chúng cháu ở vùng còn vườn thuốc riêng, chỉ tiếc là đều đứt đoạn truyền thừa .”
Ông cụ : “ từng về vườn thuốc của Trần gia, cách làng chúng cũng xa. Sau cả vùng đó bỏ hoang. Nghe trong làng ý xây dựng vườn thuốc, nhưng tiếc là chi phí đầu tư ban đầu quá lớn, việc trong làng cũng dễ dàng, nên ai đến đầu tư khoản tiền .”
--- Chương 498 Đề nghị của Vệ Thừa ---
Trên đường về thành phố, Trần Phồn tiếc nuối với Vệ Thừa: “Cháu ông ngoại , Trần gia ở vùng núi phía nam thành phố tỉnh vườn thuốc riêng, mấy ngọn núi trồng nhiều dược liệu, thậm chí còn bồi dưỡng nhiều loại dược liệu quý hiếm. Chỉ tiếc là, thời chiến tranh, nơi đó cũng từng là chiến trường, những dược liệu đó là hái hết b.o.m đạn phá hủy .”
Vệ Thừa liền : “Nếu em nhu cầu, chúng thể thuê mấy ngọn núi ở đó để trồng dược liệu mà.”
Trần Phồn ngẩn , đó : “Em bây giờ còn đang học, tinh lực để chuyện , hơn nữa em thể sẽ dồn sức việc hành y hoặc giảng dạy, vẫn nghĩ đến chuyện dược liệu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-806.html.]
Vệ Thừa : “Gần đây rằng môi trường sinh trưởng của dược liệu , dược tính cũng ? Chúng cứ tự tìm một chỗ thích hợp để trồng dược liệu. Nếu tổ tiên nhà em vườn thuốc ở đây, thì chứng tỏ ngọn núi là nơi thích hợp để trồng dược liệu.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Trần Phồn trong lòng khẽ động. Cô thực nhiều phương thuốc tổ truyền, kiểm chứng hiệu quả của chúng. Giống như Vệ Thừa , dược liệu hiện nay và dược liệu ngày xưa, do môi trường sinh trưởng khác , dược tính sự khác biệt. Nếu là dược liệu do tự trồng thì ?
Vệ Thừa thấy vẻ mặt của Trần Phồn, tiếp tục : “Tổ tiên nhà em thực là mở tiệm thuốc, truyền thừa, phương thuốc. Hay là cứ tự mở tiệm thuốc . Đừng thấy y học cổ truyền bây giờ suy yếu, thực từ những dược liệu em đưa cho , thể thấy rằng y học cổ truyền thực sự uyên bác. Cùng một vết thương, nếu là Tây y thì cần sạch vết thương, khâu , còn cắt chỉ. Còn Đông y thì ? Chỉ cần rắc thuốc đao sang lên vết thương, lúc đó đau một chút, nhưng vài ngày vết thương sẽ đóng vảy và lành .”
Trần Phồn chút tự hào: “Đây mới chính là những thứ mà tổ tiên chúng để . Đáng tiếc, vài kẻ, quên cội nguồn, xem trọng những thứ của nhà , cứ tâng bốc đồ ngoại, đồ ngoại , thậm chí còn mặt trăng nước ngoài tròn hơn, khí nước ngoài ngọt hơn.”
Vệ Thừa lắc đầu: “Đó chỉ là vài thôi, dân nước về cơ bản đều yêu đất nước .”
Trần Phồn vườn thuốc, liền với Vệ Thừa: “Chuyện em về với Trình lão, ông bây giờ chính là chỗ dựa vững chắc của Trần gia chúng , gì cũng xem ý ông thế nào.”
Nghĩ đến lúc Trần gia tan nát, Trình lão cũng còn trẻ, ông vườn thuốc của Trần gia ngày xưa ở , Trần gia sở hữu quyền mấy ngọn núi đó .
Nghĩ đến đây khỏi khổ lắc đầu, cho dù năm đó quyền sở hữu thì chứ? Cả gia tộc vùi lấp trong dòng chảy lịch sử, cũng chỉ vài vô tình nhắc đến gia tộc mà thôi. Trần Phồn dù cả ngày hô hào chấn hưng Trần gia, nhưng cụ thể thế nào, cô thực cũng ý tưởng cụ thể. Tuy nhiên, đối với
kế hoạch tương lai của những đứa trẻ trong nhà, Trần Phồn để tâm, chẳng hạn như Khánh Lai, Trình Tuế Ninh, nếu họ phát triển , cũng thể bảo vệ và hậu thuẫn cho Trần gia.
Ngày hôm Trần Phồn đến trường, đầu tiên cô đến văn phòng của Trình lão. Ông cụ quả nhiên đợi cô ở đó.
“Cuối tuần cháu chơi vui ?”