Khánh Lai lắc đầu, bây giờ chút thương hại Vệ Thừa , tìm ai tìm, cứ nhất định tìm Trần Phồn. Với tính cách nghĩ một đằng một nẻo của Trần Phồn, ai mà cô sẽ những yêu cầu khó lường nào chứ.
Trần Phồn nghĩ gì khác nữa, khi sách một lát trong thư phòng, liền về phòng ngủ.
Vệ Thừa vui vẻ trở về nhà dì, dì và dượng đợi sẵn ở phòng khách, thấy nụ mặt Vệ Thừa, liền đang vui.
“A Thừa, đây, cho dì xem, tối nay cháu gì với chú Diệp ?”
Vệ Thừa cạnh dì, : “Cũng gì nhiều, chỉ một vài chuyện hồi nhỏ của Phồn Phồn thôi. Anh Khánh Lai tự tay một bàn đầy món ăn, đó là quy tắc của Trần Điền bọn họ. Chú Diệp cũng để cháu uống quá nhiều rượu, cứ một mực bảo cháu ăn nhiều thức ăn.”
Chu Trọng Sơn : “Đều là bạn bè quen nhiều năm, đương nhiên là yên tâm về cháu.”
Dì của Vệ Thừa : “Phồn Phồn bây giờ còn nhỏ, cháu gì về việc tiếp tục học lên cao nữa ?”
Vệ Thừa gật đầu: “Chuyện định từ sớm , Phồn Phồn chắc sẽ tuyển thẳng trường của , đến lúc đó lẽ sẽ lên thẳng tiến sĩ. Bây giờ cô đang theo học thầy Trình, nếu lên thẳng tiến sĩ thì thời gian chắc sẽ ngắn hơn.”
Dì của Vệ Thừa lúc mới thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì , tính vẫn còn mấy năm nữa. Cháu lớn hơn Phồn Phồn mấy tuổi lận, đến lúc đó cháu lớn tuổi , những xung quanh đều kết hôn, Phồn Phồn vẫn còn đang học.”
Vệ Thừa : “Dì ơi, dì cần lo lắng chuyện , cháu thấy Phồn Phồn chắc sẽ bắt cháu đợi lâu .”
Vợ chồng Chu Trọng Sơn lập tức hứng thú, dì của Vệ Thừa liền hỏi: “Ồ, tại cháu nghĩ như ?”
Vệ Thừa suy nghĩ một chút, liền : “Cháu nhớ Phồn Phồn từng với cháu một , cô từ nhỏ cô , cảm giác ở bên là như thế nào, cho nên, đợi đến tuổi, cô sẽ kết hôn, sinh một đứa con, thử xem là cảm giác gì.”
Vợ chồng Chu Trọng Sơn dở dở : “Hầy, là lời trẻ con, cháu còn tin thật ? những chuyện cháu tìm thời gian gọi điện cho cháu chuyện nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-789.html.]
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Vệ Thừa thờ ơ : “Họ bây giờ đang ở nước ngoài, tiện gọi điện, đợi họ về cháu sẽ với họ .”
--- Chương 486: Hôn nhân là thứ gì đó... ---
Dì Vệ trằn trọc ngủ , Chu Trọng Sơn đành bật đèn bàn, hỏi bà: “Em chuyện gì suy nghĩ mà thông ?”
Dì Vệ dậy, vẻ mặt ưu sầu: “Anh xem, mối quan hệ giữa A Thừa và bố nó cứ thế , đây?”
Chu Trọng Sơn cũng dậy theo, an ủi bà: “Phải thì thôi, còn thể nữa? Vệ Thừa bây giờ là trưởng thành, nó suy nghĩ riêng, ý tưởng riêng, nó còn khả năng sinh tồn trong xã hội . Ngay cả khi bố nó quan tâm, nó vẫn thể sống , em còn gì mà buông bỏ chứ?”
Dì Vệ lo lắng về mối quan hệ giữa Vệ Thừa và bố : “Hai vợ chồng đó cứ mãi đặt tâm tư công việc, họ cũng nghĩ xem, A Thừa hai mươi mấy tuổi , sắp kết hôn . Sau họ già, cần chăm sóc, A Thừa chăm sóc họ tử tế ?”
Chu Trọng Sơn liền : “Bây giờ các chính sách của nước sẽ ngày càng thiện, việc chăm sóc già cũng sẽ chu đáo hơn.”
Dì Vệ lườm một cái: “Em hỏi vấn đề ? Cho dù nhà nước chăm sóc đến mấy, con đến một tuổi nhất định, vẫn mong con cái ở bên cạnh chăm sóc. Đến lúc đó, họ yêu cầu A Thừa chăm sóc họ, A Thừa đồng ý ? Cho dù A Thừa đồng ý, em vẫn cảm thấy tủi cho A Thừa.”
Chu Trọng Sơn liền : “Thế thì cũng xét đến công việc của hai vợ chồng họ chứ, cứ đóng quân ở nước ngoài, bao nhiêu năm , cũng là cống hiến cho đất nước mà.”
“, công việc quan trọng, nhưng con cái thì quan trọng ? A Thừa cứ lớn lên với ông bà nội, hai vợ chồng họ khi nào mới đặt tâm sức con cái của ? Lão Chu, em là đang kêu oan cho A Thừa đó, một đứa trẻ như , hiểu chuyện lời, thứ đều tự sắp xếp đấy, hề phiền hai vợ chồng họ một chút nào, họ suy nghĩ một chút, A Thừa cũng đến tuổi tìm bạn gái, cũng đến tuổi kết hôn chứ?”
Chu Trọng Sơn liền : “Có lẽ, hai vợ chồng họ cứ ở nước ngoài mãi, cũng ảnh hưởng bởi một tư tưởng của nước ngoài?”
Dì Vệ khẩy: “Vừa kết hôn hai nước ngoài , con cái bé tí tẹo bắt đầu quản, hai mươi mấy năm , em thấy nhé, họ là vứt con cái đầu . Dù thì, A Thừa kết hôn, dì như em sẽ chuẩn đầy đủ những thứ mà cha chuẩn .”
Chu Trọng Sơn liền : “Em tưởng A Thừa chuẩn gì ? Thằng nhóc , theo nó kiếm ít tiền . Thật mà , tiền tiết kiệm của hai vợ chồng bao nhiêu năm nay, ước chừng còn bằng của A Thừa.”