Khánh Lai : “Bên Bân Hải, Kiến Linh đầu tư góp vốn một công ty bất động sản quy mô khá lớn. Công ty bối cảnh khá sâu rộng, nếu em phân tích kỹ sẽ thấy, các khoản đầu tư của Kiến Linh ở Bân Hải khéo léo, đều là các công ty lớn. Công ty của các em tuy quy mô nhỏ, nhưng nguồn vốn dồi dào. Có ở tỉnh còn , đừng thấy công ty các em do phụ nữ chủ, nhưng tiền thì nhiều vô kể, chẳng ai công ty các em rốt cuộc bao nhiêu tiền.”
Giàu đến mức nào, Trần Phồn cũng , nhưng cô , công ty của họ của Cố Anh Tư chống lưng. Sau khi của Cố Anh Tư lui về kinh thành, dựa các mối quan hệ cũ, cộng thêm một khoản tiền lớn mang từ Hồng Kông về, trở thành doanh nghiệp đầu ngành trong giới bất động sản.
“Dựa cây lớn thì dễ mát. Chúng tuy nhỏ bé, nhưng chúng mạnh mẽ. Nhà họ Nguyên, đó chỉ là những ăn giỏi trong giới thương trường .”
Sau khi Nguyên Khuynh tổ chức tang lễ cho Cố Anh Tư ở Hồng Kông, bà tuyệt giao với nhà họ Cố, bán hết tất cả cổ phiếu của nhà họ Cố đang nắm giữ, xử lý phần lớn bất động sản ở Hồng Kông, dẫn theo những quyền cùng với tiền thu , trực tiếp rời Hồng Kông, trở về kinh thành. Mặc dù thủ tục ly hôn với cha của Cố Anh Tư, nhưng trong mắt ngoài, Nguyên Khuynh, mất đứa con chỗ dựa, biến mất khỏi nhà họ Cố.
Người ngoài thể hiểu rõ, nhưng Trần Phồn và những hiểu chuyện bên trong đều rõ, tại Nguyên Khuynh thủ tục ly hôn, tại bán tháo cổ phần của nhà họ Cố. Thực là để khi cha của Cố Anh Tư qua đời, bà thể phân chia tài sản của nhà họ Cố, nhưng liên quan gì đến công ty của nhà họ Cố.
Nguyên Khuynh là đầu óc kinh doanh. Công ty của nhà họ Cố, những năm đầu thể phát triển là nhờ Nguyên Khuynh. Nguyên Khuynh âm thầm bao vây công ty của nhà họ Cố, đến khi nào, công ty của nhà họ Cố sẽ trở thành một cái vỏ rỗng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-775.html.]
Từ chuyện của Kiến Linh đến chuyện của nhà họ Cố, Khánh Lai cảm khái : “Mấy năm nay, chứng kiến quá nhiều chuyện . Có những gia đình vốn êm ấm, mà chỉ vì tranh giành gia sản mà em tương tàn, cha con trở mặt. Cũng may là sẽ kinh doanh, chú Diệp vạch con đường sẽ trong tương lai, luôn gì. Phồn Phồn , một , trong quá trình trưởng thành, một lớn như ở bên cạnh em, khi em cần giải đáp thắc mắc, khi em cần đưa lựa chọn, thể giúp em phân tích, giúp em lập kế hoạch, đó thực sự là một điều vô cùng may mắn.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Quá trình trưởng thành, cần đưa nhiều lựa chọn. Lựa chọn đúng, đó chính là một con đường tắt. Lựa chọn sai, tuy cuối cùng thể sẽ trở con đường đúng, nhưng thời gian và công sức lãng phí trong quá trình đó là điều thể bù đắp . Bởi vì thời gian trôi qua là trôi qua, dù bạn cố gắng theo đuổi thế nào cũng thể lấy . Quá khứ qua thể khuyên răn, tương lai vẫn thể nắm bắt.
Trần Phồn gật đầu: “Anh như em, em còn nhỏ chọn lựa xong xuôi , chỉ cần theo con đường chọn là . Anh xem kìa, thi đại học chọn trường, chọn ngành, chọn giáo sư hướng dẫn, chọn đề tài, nữa, những lựa chọn đối mặt còn nhiều hơn. Nghĩ nghĩ , vẫn là em sướng, ông ngoại em cái gì cũng chọn sẵn cho em hết , ngay cả giáo sư hướng dẫn khi học thạc sĩ, tiến sĩ cũng chọn sẵn cho em .”
Khánh Lai Trần Phồn chút tủi , : “Em mới là may mắn nhất đấy. Em là trời sinh để học y, một tài năng. Không học y thì em định gì? Phồn Phồn , vẫn luôn nghĩ, tài năng nên là sự hỗ trợ giúp con sống hạnh phúc, chứ nên trở thành gánh nặng. Chúng đều em học mệt, nhưng em tận hưởng quá trình học đó. Em tự nhận , khi em khám bệnh cho khác, cái vẻ mặt đó, cái cảm giác thành tựu đó, đều cảm thấy cả em đang tỏa sáng.”
Trần Phồn lời của Khánh Lai chọc ha hả, xong mới : “Bây giờ nghĩ , ông ngoại thật sự quá tinh ranh. Ông rời xa chúng bao nhiêu năm , mà chúng thực vẫn trong tầm kiểm soát của ông . Anh nghĩ ông tại tìm bố em về? Đó là vì ông , em cần nâng đỡ. Nhà họ Trần chúng quật khởi trở , chỉ dựa một em là con cháu duy nhất thì thể . Đừng thấy ông ngoại em và bố em bao giờ gặp mặt, chỉ dựa cuốn nhật ký em để , ông ngoại em cũng phân tích tường tận con bố em . Bố em , đây là đang ‘cõng vác’ cho nhà họ Trần đấy.”
Khánh Lai ha hả, “Đừng để chú Diệp những lời của em nhé, chắc chú sẽ buồn một thời gian dài đấy.”