Cụ Trình : "Ta tám mươi mấy tuổi , cháu cẩn thận đấy nhé, xa quá sợ cái già chịu nổi."
Trần Phồn liền : "Ông yên tâm, cháu lái chiếc xe cũ của cháu , cháu mượn chiếc SUV lớn của chị hàng xóm đưa ông . Lúc cháu học lái xe, thầy dạy lái xe đưa cháu đến đó. Món gà xào ở đó ngon đặc biệt, gà nuôi thả rông trong vườn cây ăn quả núi, ăn con nào thì thể tự bắt. Cháu điện thoại của quán , cháu đặt món , hai chúng tan là chạy thẳng đến đó, đến nơi là thể xuống ăn cơm . Ông thấy ạ?"
Cụ Trình khà khà gật đầu: "Đương nhiên là , chỉ cần cháu chê ông già phiền khi cùng là ."
Trần Phồn kinh ngạc kêu lên: "Trời ơi, ông xem ông gì kìa. Ông như , dẫn ngoài oai mấy chứ! Ông là chuyên gia lão làng hưởng phụ cấp đặc biệt, là đầu ngành, như ông, khắp cả tỉnh mấy ? Thầy ơi, đồ nhỏ của thầy bây giờ xe , chúng cứ tranh thủ lúc còn , ông thì cứ một tiếng, cháu sẽ sắp xếp cho ông."
Cụ Trình ha ha, : "Phồn Phồn , cháu , cái cách hành xử , giống hệt ông ngoại cháu. Hồi nhỏ, ông ngoại cháu ở cùng chúng , việc cũng ôm đồm như . Cháu quả hổ là đứa trẻ do ông dạy dỗ mà ."
Trần Phồn hì hì : "Ông ngoại cháu chỉ là ân sư khai sáng con đường học vấn của cháu, mà còn là thầy dẫn đường đời của cháu nữa. Ông thể bóng dáng ông ngoại cháu từ cách hành xử của cháu là điều bình thường ạ."
--- Chương 459 Trà Lá ---
Ngày Tết Dương lịch, Trần Phồn trực tiếp lái chiếc SUV của Cố Anh Tư đến bệnh viện.
Cụ Trình đợi ở bệnh viện , thấy tiểu Phồn đến, : "Hôm nay là ngày lễ, phát nhiều khám bệnh, chúng khám xong là thể về ."
Trần Phồn vui, thấy thời gian còn sớm, liền lấy hai cái bánh mì từ trong túi: "Ông ơi, ông nếm thử ? Đây là bánh mì dì Chu nhà cháu tự nướng, nguyên liệu chất lượng, hương vị ngon, khuyết điểm duy nhất là tinh xảo lắm."
Cụ Trình nhận lấy một cái: "Cháu câu 'dưa vẹo táo nứt mới ngọt' ? Cái bánh mì chắc cũng thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-748.html.]
Mỗi chia một cái bánh mì, Trần Phồn lấy hai chai sữa, cụ Trình liền : "Cháu ăn sáng ?"
Trần Phồn "ừm" một tiếng: "Hôm nay đưa ông chơi, cháu thấy phấn khởi quá, sáng sớm cháu bắt đầu sắp xếp đồ đạc cần mang theo, đồ ăn thức uống, đồ chơi đồ dùng, dù thì chúng lái chiếc ô tô lớn mà, cái gì mà để ? Kết quả là đồ đạc sắp xếp ngày càng nhiều, cháu liền nghĩ, chỉ là lên núi ăn một bữa thôi, nên bớt một ít. đó cháu thấy những thứ bỏ đều thể dùng , cuối cùng, thời gian đủ, dì Chu liền tìm cho cháu một cái thùng giấy, đồ đạc cho thùng giấy cháu chuyển cốp xe, ăn cơm thì kịp nữa, dì Chu liền đưa cho cháu mấy cái bánh mì và hai chai sữa mang theo."
Cụ Trình khà khà : "Cháu , nghĩ nhiều quá, ."
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Trần Phồn bĩu môi: "Đó là vì ông tự lái xe chơi bên ngoài bao giờ thôi, ông ơi, vui, đặc biệt là gì thì cứ lấy thẳng từ trong xe , cái cảm giác đó, miêu tả thế nào nhỉ, bỏ tiền lớn mua xe thật đáng giá."
Cụ Trình vẫn khà khà: "Ta , sẽ hưởng phúc của tiểu tử như cháu ."
Trần Phồn vẻ mặt tự hào: "Ông ơi, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ để ông trải nghiệm cuộc sống tuyệt vời của thế kỷ mới là như thế nào."
Sau khi khám xong bệnh nhân buổi sáng, Trần Phồn liền đưa cụ Trình bãi đậu xe.
Cụ Trình thấy chiếc SUV màu đen ở bãi đậu xe, mắt liền sáng rực: "Phồn Phồn , hôm nay chúng sẽ lái chiếc xe núi ?"
Trần Phồn gật đầu: " , chiếc xe là cháu mượn của chị hàng xóm, nhưng cháu đặt mua một chiếc y hệt . Xe nhập khẩu từ nước ngoài, còn cần vài thủ tục nữa mới thể lấy xe. Đợi xe của cháu về, chúng thì đó."
Cụ Trình ở ghế phụ lái, Trần Phồn lái xe thành thạo, cảm khái : "Những năm về , nhà chúng , cũng ô tô, cũng nhập khẩu từ nước ngoài về. Trong những đứa trẻ trong nhà, chỉ ông ngoại cháu lái. Ông lái xe đưa chúng chơi bên ngoài, ông còn , đợi lớn thêm chút nữa, sẽ dạy lái xe, tiếc là, còn học lái xe thì gia đình chúng tan rã ."
Trần Phồn liền : "Ông xem bây giờ, gia đình chúng đoàn tụ ? Nhìn cháu , hai cháu , đặc biệt là Tuế Ninh của cháu, đều là những tinh hoa cả đấy. Vài năm nữa, gia tộc họ Trần chúng , nhất định sẽ một nữa vang danh lừng lẫy ở tỉnh thành ."
Cụ Trình ha ha sảng khoái, đúng là trời thương, ban cho một hậu bối tài năng như Trần Phồn đến. Nếu như đại ca của ông vẫn còn sống, thì mấy chứ.