Diệp Thanh Minh tán thành suy nghĩ của Tô Di, liền : "Vậy con hãy tập trung việc quản lý doanh nghiệp quốc doanh . Anh hai , khi con nghiệp thạc sĩ, hãy tìm một doanh nghiệp quốc doanh việc một thời gian, tiếp xúc với hệ thống quản lý cụ thể, sẽ từ từ xem xét sắp xếp thế nào."
Đây là giúp Tô Di suy nghĩ kỹ càng . Tô Di cảm thấy phức tạp, nếu để cô tự lựa chọn, thực cô thật sự nên chọn thế nào mới . Quan trọng nhất là tuổi của cô, ở tuổi hơn bốn mươi, ở nhiều đơn vị, những phát triển nhất, như Diệp Thanh Minh, là cấp cục. Một bạn học đại học của Tô Di, gắn bó sâu sắc với hệ thống nhà nước, một lên đến sơ cấp, đến thực quyền , nhưng ít nhất cấp bậc hành chính ở đó .
Các nghiên cứu sinh do giáo sư của Tô Di hướng dẫn, đa đều việc trong hệ thống nhà nước. Theo kế hoạch nghề nghiệp thông thường, một khi các doanh nghiệp quốc doanh chức danh hành chính, thể trực tiếp lên phó khoa, từ từ tích lũy thâm niên, đó điều chuyển khỏi doanh nghiệp quốc doanh, đến các đơn vị cơ sở, một công việc cụ thể.
Tuổi tác và kinh nghiệm của Tô Di cho phép cô từng bước như các bạn học hai mươi mấy tuổi khác. Vì , lựa chọn tối ưu nhất là tìm một doanh nghiệp quốc doanh hoạt động mấy hiệu quả, khi Tô Di đến đó, nhất là thể chủ, phát triển doanh nghiệp đó lên. Có kinh nghiệm như , sắp xếp sang các bộ phận khác cũng sẽ ai phản đối.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Những vấn đề , Tô Di đều từng cân nhắc. Cô thực cũng sốt ruột, cô là tính cách mạnh mẽ, bắt cô cùng các bạn học bằng tuổi con gái , cùng tham gia công việc, cùng những việc cơ bản nhất như bưng rót nước trong văn phòng, Tô Di cảm thấy . Cô tự điều hành doanh nghiệp bao nhiêu năm, quen với việc lệnh, cô quen với việc những xung quanh phục tùng , chứ là phục tùng.
Thấy Tô Di vẻ mặt rối rắm, Diệp Thanh Minh liền : "Còn hơn một năm nữa cơ mà, đủ thời gian để con suy nghĩ kỹ những chuyện . Bây giờ đừng nghĩ nhiều nữa, nhân lúc còn hai ngày nghỉ, hai đứa con chơi thư giãn thật thoải mái ."
Trần Phồn hỏi Diệp Thanh Minh: "Vậy còn chú thì ? Mọi đều thư giãn, chú gì?"
Diệp Thanh Minh : "Chú tiếp tục thêm giờ thôi. Việc hoán đổi đất đai của mấy doanh nghiệp đang ở thời điểm then chốt, bây giờ phép bất kỳ sai sót nhỏ nào. Nếu một chút sai sót, những nỗ lực chúng bỏ đó thể sẽ đổ sông đổ biển. Không chỉ chú , bây giờ trong tòa nhà văn phòng đó, chắc cũng chẳng mấy ai nghỉ phép bình thường ."
Tô Di thở dài: "Lão Diệp , dì thấy, với năng lực của chú, nếu tự khởi nghiệp, thể trở thành giàu nhất đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-744.html.]
Diệp Thanh Minh ha hả: "Con đúng là coi trọng chú quá , chú gì tài năng đó chứ. Ngược là con, kinh nghiệm việc, bây giờ cả lý thuyết hỗ trợ, giao cho con một doanh nghiệp, con thể phát triển nó thành doanh nghiệp đầu tàu."
Trần Phồn : "Ôi, hai đang tâng bốc lẫn ? Ở đây còn cháu nữa đây, hai thể bỏ qua sự tồn tại của cháu chứ?"
Diệp Thanh Minh lắc đầu: "Chẳng trách Khánh Lai , chỉ cần chuyện là em chẳng bỏ qua. Bọn chú chỉ vài câu xã giao thôi mà em thấy nóng mắt ."
Trần Phồn tự hào : "Đương nhiên , lời ý ai mà chẳng thích . thích nhất là lời ý , chỉ cần về , còn mong ước mỗi ngày đều là mùng một Tết. Các nên nghĩ thế , về , lòng vui, lòng vui thì gì cũng , gì cũng thuận lợi, cứ thế là sự đều , việc hanh thông, ai mà chẳng thích? Dù ai thì cũng tự nghĩ mấy lời ý mà lẩm bẩm. Ai , lẩm bẩm nhiều thì chuyện khi thành thật đấy chứ?"
Diệp Thanh Minh xong mới : "Cái của em gọi là 'phương pháp chiến thắng tinh thần', chỉ cần em tự cảm thấy , thực em ."
Trần Phồn gật đầu: " , chúng nên như thế, niềm tin bản . Người khác em , đó là vấn đề của họ, dù em cũng là vấn đề gì."
Tô Di chơi mấy ngày mệt, Trần Phồn cũng lung tung, kỳ nghỉ Quốc khánh cộng hơn mười ngày, khắp nơi đều đông nghịt , đặc biệt là gần mấy trường đại học, còn đông hơn. Có Trần Phồn siêu thị mua đồ buổi tối, đông đến mức chen chúc, Trần Phồn sợ dám hóng chuyện nữa.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Trần Phồn về tỉnh thành.
Tô Di cùng cô, cốp xe chất đầy đủ thứ đồ mà quản lý Mã chuẩn . Mấy ngày nay quản lý Mã những gì thể, đặc biệt là mấy món Trần Phồn thích ăn, xong, một còn đóng gói chân , chất đầy hai thùng giấy lớn.