Vệ Thừa liền : "Sau chú của cũng là chú của em. Lần chúng qua đó đúng lúc chú nhà, còn tiếc là mời chúng ăn cơm. Lần tới chúng tìm lúc nào chú ở đó mà qua, để chú mời chúng ăn cơm."
Hai ở bên , nhiều lời chừng chẳng mấy dinh dưỡng, nhưng họ cứ . Đặc biệt là ngày mai Vệ Thừa sẽ rời , Trần Phồn cảm thấy còn nhiều điều với Vệ Thừa, chỉ tiếc là mở miệng bắt đầu từ .
Hai đang mua đồ ở một cửa hàng đặc sản địa phương phố thì điện thoại của Vệ Thừa reo, gọi đến ngờ là Phùng Xuân Hoa.
"Vệ Thừa, về ?"
Vệ Thừa vẫn về, Phùng Xuân Hoa liền : "Hay là chúng cùng , tớ bây giờ đang ở thành phố của Trần Phồn đây, chỗ sân bay, ngày mai chúng cùng thế nào?"
Vệ Thừa lạ: "Cậu đang tiết kiệm tiền để cưới vợ ? Sao nỡ chi tiền đến đây chơi?"
34_Phùng Xuân Hoa ha hả: "Đây là tài trợ cho chúng tớ ? Tớ nghĩ, chỗ thật đấy, núi biển. Chúng tớ chơi từ bờ biển suốt dọc đường đến đây, hôm qua thì leo núi, sáng nay sớm đến thành phố , bây giờ đang ở quảng trường của thành phố đây, tối nhạc nước."
Người đến tận cửa nhà , Trần Phồn thế nào cũng mời họ ăn cơm. Thế là Trần Phồn đặt chỗ ở Lão Thái Quán, đặt thêm một phòng ở nhà nghỉ gần đó.
--- Chương 447 Quảng trường ---
Lái chiếc xe của Cố Anh Tư, Vệ Thừa và Trần Phồn đến quảng trường cách họ xa lắm.
Quảng trường là một công trình biểu tượng, là đại diện của cả thành phố, đương nhiên xây dựng , chỉ nhạc nước mà còn nhiều nơi nghỉ ngơi, thư giãn xung quanh quảng trường.
Đỗ xe ở chỗ đậu xe cửa một trung tâm thương mại gần quảng trường, Vệ Thừa và Trần Phồn liền tìm . Tìm một hồi thấy, Vệ Thừa bắt đầu gọi cho Phùng Xuân Hoa. Điện thoại reo mấy hồi cuối cùng cũng nhấc máy, rằng họ đang mua đồ trong siêu thị lòng đất của quảng trường, bảo Vệ Thừa đợi một chút ở bên ngoài.
Vệ Thừa xin : "Phồn Phồn , thật ngại quá, vì mà em theo ngoài phiền phức thế ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-730.html.]
Trần Phồn cũng bận tâm: "Dù chúng ở bên , cũng là . Quảng trường chúng còn từng đến bao giờ mà. Hay là chúng cứ đợi ở đây xem nhạc nước xong về ăn cơm?"
Vệ Thừa cũng đồng ý, thế là hai chậm rãi tản bộ về phía siêu thị lòng đất gần quảng trường. Đi bao xa thì nhận điện thoại của Phùng Xuân Hoa, rằng họ khỏi siêu thị , đang ở rìa quảng trường mặt đất.
Vệ Thừa mắt tinh, từ xa thấy hai ở rìa quảng trường, liền kéo Trần Phồn tới.
Phùng Xuân Hoa thấy hai , ngại ngùng: "Ban đầu định đến phiền hai , tớ chỉ xem Vệ Thừa ở đây thôi. Ai ngờ Vệ Thừa thật sự ở đây, chúng tớ với ngày mai đúng lúc cùng luôn."
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Vệ Thừa bực : "Cứ như là thì tớ về ."
Phùng Xuân Hoa nịnh nọt: "Là tớ thể thiếu , ở bên , cảm giác an của tớ cứ gọi là bùng nổ."
Bốn đều bật . Phùng Xuân Hoa với Trần Phồn: "Ngại quá đến phiền hai . Chúng tớ chơi suốt quãng đường đến đây, cũng mang theo đặc sản quê nhà, đành mua tạm ít đồ. Mong đừng chê chúng tớ thất lễ nhé."
Sau khi hàn huyên vài câu, Trần Phồn liền hỏi Hứa Nặc: "Mễ Na bây giờ thế nào ?"
Hứa Nặc liền : "Cô nhà đón về , là dì của cô đến đón. Dì liên tục cảm ơn chúng tớ. Tớ với họ là tớ cứu cô , mà là cứu. Dì Mễ Na liền , tiên sẽ đưa Mễ Na về, đợi khi nào Mễ Na khỏe hơn, sẽ đưa Mễ Na đến nhà hai để cảm ơn tận mặt."
Trần Phồn vội vàng : "Em chỉ điều nên thôi. Cậu với Mễ Na là cần khách sáo , cần đích đến cảm ơn em, thật sự cần."
35_Hứa Nặc lắc đầu: "Sau khi Mễ Na nhà đón , điện thoại của cô ai máy nữa. Dì Mễ Na đưa cho chúng tớ một khoản tiền, là cảm ơn chúng tớ chăm sóc Mễ Na suốt dọc đường. Chúng tớ nhận, dì Mễ Na liền , vì lỡ kỳ nghỉ của chúng tớ, tiền coi như là mời chúng tớ du lịch, thế là chúng tớ nhận. Sau đó hai đứa bọn tớ chơi từ bờ biển suốt dọc đường đến đây."
Hứa Nặc là thật thà, gì đó. Vì từng rời khỏi trường học nên cô mang đậm tính cách học sinh, điều khiến Trần Phồn thoải mái khi ở bên cô .
"Chúng cứ ở đây xem biểu diễn nhạc nước , đó em sẽ dẫn các ăn tối. Chỗ ở thì em đặt phòng cho các , xa chỗ chúng ăn cơm lắm . Môi trường trong nhà nghỉ bên đó khá , các thể dạo trong nhà nghỉ, nhưng nếu đường biển báo cho các tiếp tục tiến , thì đừng tiếp nữa nhé."