Trình lão cô học trò nhỏ của mỗi đến đều vui vẻ, liền hỏi: "Yêu đương thôi mà vui đến thế ?"
Trần Phồn gật đầu: "Dĩ nhiên , thầy. Mỗi ngày ở bên yêu, mà vui ạ? Có điều, bạn trai con sắp , gặp mặt tiếp theo là khi nào."
Trình lão liền : "Làm vợ lính chuyện dễ dàng. Con trong viện của chúng mà xem, mấy cô vợ lính chăm sóc cả hai bên bố già, còn lo cho con cái. Con mà ốm một cái, một thì mà xoay sở nổi."
Trần Phồn thản nhiên : "Thầy ơi, con tiền, con nhiều tiền. Con mà bận xoay sở kịp thì con sẽ thuê giúp ạ."
Trình lão ngờ phản bác cô học trò nhỏ thế nào. , chỉ cần tiền, dù ở nhà một , dù chăm sóc mấy , thì ?
Trần Phồn : "Thầy ơi, chỉ cần là vấn đề thể giải quyết bằng tiền thì căn bản là vấn đề. Không xa, cứ lấy Tuế Ninh của con ví dụ. Khi Tuế Ninh mới về, việc , tiền bạc, ngay cả đòi công bằng cho cũng chẳng . Nếu chúng hỗ trợ kinh tế cho , chừng Tuế Ninh còn lãng phí thời gian đến bao giờ nữa. Vì , chỉ cần tiền, những chuyện mà khác coi là vấn đề, đối với con là vấn đề gì cả."
Trình lão chỉ giơ ngón cái về phía Trần Phồn. Trần Phồn hì hì : "Con thích thầy ở điểm đấy ạ, thầy bao giờ áp đặt suy nghĩ của lên chúng con, những trẻ. Người ba năm là một thế hệ, thầy và chúng con cách mấy chục tuổi lận, thì cái cách đó sâu như rãnh Mariana . Một tư tưởng của thầy thực phù hợp với chúng con, vì môi trường trưởng thành của chúng con khác, môi trường hình thành tam quan cũng khác."
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Trình lão gật đầu: "Con lý. Thầy sống từng năm, sở dĩ lớp trẻ ghét bỏ, là vì thầy chỉ dạy những điều thầy nên dạy. Còn những điều nên dạy, thầy tuyệt đối thêm một lời nào. Nói nhiều, dễ ghét bỏ."
Hai thầy trò đang chuyện thì đến khám bệnh. Trình lão khám xong, để Trần Phồn khám một nữa, dựa mạch tượng kê đơn. Sau khi Trình lão kiểm tra đơn thuốc và điều chỉnh nhẹ liều lượng, ông liền ký tên.
Buổi trưa ăn cơm, Trần Phồn dẫn Vệ Thừa đến căng tin bệnh viện. Vệ Thừa chuyến bay chiều mai, nên chiều nay Trần Phồn sẽ cùng phố mua ít đặc sản địa phương mang về đơn vị. Lần Vệ Thừa nghỉ mười mấy ngày là nhờ cấp tạo điều kiện, thể nhận ơn huệ của mà ghi nhớ tình nghĩa. Đồ quý giá thì tiện tặng, mua ít đặc sản địa phương mang đến là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-729.html.]
Căng tin bệnh viện náo nhiệt, Trần Phồn dẫn Vệ Thừa xếp hàng, liền đồng nghiệp bệnh viện quen đến chào hỏi Trần Phồn, tiện thể ngó xem bạn trai Trần Phồn trông thế nào. Vệ Thừa vốn dĩ trai, mấy năm ở trường quân đội, hai năm xuống đơn vị, khí chất trông thật sự khác biệt so với thường. Có mấy cô y tá thấy Vệ Thừa xong, liền kích động che miệng xúm nhỏ giọng xuýt xoa.
Trần Phồn tự hào, bưng khay cơm lấy xong, dẫn Vệ Thừa tìm một chỗ xuống, xung quanh, với Vệ Thừa: "Thấy , đây đều là sự công nhận gu của em đấy."
Vệ Thừa cảm thấy ngại, đặc biệt là mấy cô y tá ăn xong, cố tình bưng khay ngang qua bàn họ, quen với Trần Phồn thì sẽ hỏi: "Trần Phồn, đây là bạn trai ? Đẹp trai ghê."
Trần Phồn chút nào lúng túng, hì hì : " , đây là bạn trai đấy, về nghỉ phép thăm . Mình cũng thấy trai lắm, cảm ơn các nha."
Cho đến khi ăn xong, Vệ Thừa bước khỏi căng tin, kéo kéo vạt lưng áo phông, chỗ đó ướt đẫm mồ hôi.
Trần Phồn cùng Vệ Thừa mua sắm, nên rời bệnh viện sớm. Lần Vệ Thừa lái chiếc xe của nhà Cố Anh Tư, đang đợi ở cổng bệnh viện. Đó là một chiếc xe địa hình nhập khẩu từ nước ngoài. Vệ Thừa sờ vô lăng, với Trần Phồn: "Sau , cũng sẽ mua một chiếc xe địa hình như thế ."
Trần Phồn nghĩ đến việc hai ngày nữa sẽ học bằng lái, liền : "Được thôi, cố gắng về, em sẽ để lái chiếc xe địa hình của chúng ."
Vệ Thừa vội vàng : "Xe cứ để mua là , tiền."
Trần Phồn hì hì: "Em cũng tiền mà, em nhiều tiền. Để thì cũng phí, nhà thì em cần mua, thì mua xe . Khi em học nếu thời tiết , em sẽ lái xe , cần mặc áo mưa xe đạp, dính đầy nước mưa nữa."
Vệ Thừa : "Anh để chú mua cho chúng , chú nhiều mối quan hệ, mua xe còn rẻ hơn."
Trần Phồn liền ngưỡng mộ : "Thật ngưỡng mộ một chú vạn năng, cái gì cũng thể đáp ứng cho . Tiếc là chú của em mất sớm , nếu chú em còn sống, chắc ông cũng sẽ yêu thương em như chú của ."