Trần Phồn càng vui vẻ hơn: "Anh cũng xem em là ai, em là Trần Phồn đấy chứ. Chúng em khám bệnh, đều truy tìm nguồn gốc, từ triệu chứng truy đến tận gốc rễ, chữa khỏi bệnh tận gốc mới xem như là chữa khỏi bệnh . Còn về chuyện hóng hớt cũng thôi, thấu bản chất qua hiện tượng, thông qua những manh mối nhỏ. Sau khi em phân tích xong thì cứ chờ 'dưa chín', lặng lẽ chờ cho 'dưa' chín thật kỹ, từ từ thưởng thức. Niềm vui trong đó, ai mà tận hưởng chứ!"
Khánh Lai khổ: "Em đó, nếu em dồn hết tâm sức việc học thì mấy."
Trần Phồn xua tay: "Người sống, cứ mãi học hành, việc, nhạt nhẽo bao chứ. Anh hai, trong cuộc sống đủ loại 'chất phụ gia' như , thì mới cho cuộc sống thêm ý nghĩa. Hàng ngày buôn chuyện, hóng hớt drama, lợi cho sức khỏe, càng lợi cho tinh thần con ."
"Được , em. Phồn Phồn , em phát hiện thế?"
Trần Phồn Khánh Lai hỏi dồn đến mức mím môi mãi thôi: "Thì qua Tết, lúc và họ cùng Bắc Kinh em mà. Em với Dương Hồng ở chung một phòng ba năm trời, chỉ cần một ánh mắt là em thể tâm tư của cô . Ba năm cấp ba, cô sùng bái . Ở Bắc Kinh chắc và cô cũng khá nhiều tiếp xúc, qua nhỉ? Cô thích đó, hai, ý gì đây?"
Đối với câu hỏi dồn của Trần Phồn, Khánh Lai im lặng một lúc lâu, mới : "Phồn Phồn , đợi nghiệp thạc sĩ, sẽ . Anh niềm tin rằng thể công việc của . Dương Hồng một tương lai tươi sáng, cô là một thiên tài vật lý. Nếu tiếp tục đào sâu chuyên ngành vật lý , tương lai cô sẽ thành tựu lớn. nếu ở bên , thể sẽ thể cho cô một tương lai định, thậm chí sẽ vì công việc của mà khiến cô nhượng bộ, thậm chí là hy sinh. Phồn Phồn, điều công bằng với Dương Hồng."
Trần Phồn liền hỏi Khánh Lai: "Vậy hỏi ý của cô ?"
Khánh Lai lắc đầu: "Anh hỏi, bây giờ còn dám hỏi. Chỉ sợ cô bé sẽ vì hỏi mà nghĩ cho ."
Trần Phồn cũng lắc đầu theo. Cô bé Dương Hồng là con cả trong nhà, bình thường ở nhà đều nhường nhịn em trai em gái, nhiều lúc còn nghĩ đến nhiều chuyện cho chúng. Ở bên Khánh Lai, cô càng nghĩ cho Khánh Lai nhiều hơn nữa.
Thực , về việc Dương Hồng thích Khánh Lai và hai ở bên , Trần Phồn vẫn vui mừng thấy thành hiện thực. Một cô gái như , một hai như , cả hai đều là những , ở bên nương tựa giúp đỡ lẫn , cuộc sống nhất định sẽ .
Trần Phồn lôi từ trong vali một sợi dây chuyền bằng bạch kim, mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá: "Đây, cùng tặng cho Dương Hồng , cứ là do bạn học cũ của cô mua cho."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-728.html.]
Khánh Lai nhận lấy: "Được, em mang tặng cô ."
Vệ Thừa cất hành lý của ở sân , tắm rửa xong liền đến sân . Thấy Trần Phồn và Khánh Lai đều đang ở phòng việc, tới tìm một tấm đệm xuống sàn nhà.
Khánh Lai hỏi Vệ Thừa: "Sao hai đứa đột ngột từ Tây Bắc đến Thâm Thị thế? Có xảy chuyện gì ?"
Vệ Thừa và Trần Phồn , cả hai đều chuyện với Khánh Lai thế nào.
Khánh Lai , liền là chuyện, liền : "Có gì thì cứ , chỉ cần là chuyện các cần giữ bí mật, rõ ràng cho , để cũng nắm tình hình."
Vệ Thừa liền kể đầu đuôi ngọn ngành cho Khánh Lai một lượt. Khánh Lai xong, im lặng lâu, mới : "Bây giờ chỉ hút một điếu thuốc, yên tĩnh một chút."
Trần Phồn trợn tròn mắt: "Anh hai, bây giờ học hút thuốc ?"
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Khánh Lai xua tay: "Anh , học, cũng . Anh chỉ dùng cái để biểu đạt tâm trạng của thôi. Trần Phồn , thật sự hiểu nổi, em rốt cuộc 'thể chất' gì , cũng gây chuyện thế?"
Trần Phồn lời thì bằng lòng: "Anh hai, lời của thì lý . Em gây chuyện gì chứ? Em hỏi , nếu gặp , xông lên ? Anh nhất định xông lên, tương tự, em cũng nhất định xông lên. Khoan đến chuyện em quen cô gái đó, dù em quen, em cũng thể trơ mắt khác cướp , em còn là ?"
--- Chương 446: Ánh Mắt Của Trần Phồn Thật Tốt ---
Khánh Lai ngày hôm liền vội vàng rời .
Vệ Thừa và Trần Phồn mỗi sáng khi thức dậy đều ngoài tìm các loại quán ăn sáng. Ăn sáng xong về nhà, một sách, một lên mạng. Buổi trưa đôi khi ăn cơm dì Chu , đôi khi ngoài tìm một nhà hàng ăn một bữa. Buổi chiều khi ngủ trưa, vẫn là sách và lên mạng. Đôi khi Trần Phồn cần đến bệnh viện cùng ông Trình khám bệnh, Vệ Thừa liền đạp xe đạp đưa cô. Cặp đôi nam nữ đều đôi, tình cảm , nhanh trở thành một cảnh tượng mắt trong bệnh viện.