Trần Phồn ngửa đầu lên bầu trời đầy . Không giữa tháng, trăng lớn, bầu trời treo đầy . Trần Phồn khẽ nhắm mắt, Vệ Thừa lặng lẽ một bên, thấy Trần Phồn khẽ một câu: “Đến .”
Vệ Thừa nghĩ, chắc là những kẻ theo dõi họ tới.
Trần Phồn lấy từ túi một gói giấy nhỏ bằng bàn tay, mở thì thấy đó là một ít bột màu sẫm. Đổ chỗ bột đó lên đống lửa, Vệ Thừa thấy Trần Phồn lẩm bẩm: “Bây giờ kiếm mấy vị thuốc dễ nha. Một gói bây giờ chắc cũng mấy nghìn tệ, đừng để em phí tiền oan uổng như chứ.”
Vệ Thừa thấy tiếng xe ô tô đang chạy tới. Trần Phồn kéo bên đống lửa, lặng lẽ một chiếc xe việt dã chạy đến cạnh đống lửa, từ xe bước xuống năm đàn ông vạm vỡ.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Trần Phồn nương theo ánh lửa, đánh giá từng trong năm tên đó, nhíu mày: “Trong năm các , ba là địa phương, hai còn . Chắc hẳn, các đến từ vùng Tạng đúng ? nghĩ, các hẳn là trong một băng nhóm buôn lậu.”
Năm đều sững sờ. Sau đó một đàn ông gằn: “Không ngờ cô rõ lai lịch của chúng . Nếu như , thì càng thể tha cho các .”
Trần Phồn Vệ Thừa: “Anh so tài với họ ? Mấy tên mà solo thì ai là đối thủ của .”
Vệ Thừa ngạc nhiên. Gần đây các đơn vị liên quan vẫn đang điều tra một băng nhóm buôn lậu, ngờ hai họ vô tình đụng độ với chúng.
Vệ Thừa bước tới một bước. Đối diện phá lên ha hả, cứ như thể một chuyện vô cùng nực : “Này nhóc, chúng là quân tử, ai mà đấu từng với ? Chúng là trong quân đội, tuy chúng xung đột với các , nhưng bây giờ, chúng cần các đổi mấy em của chúng .”
Trần Phồn hì hì: “Thì là tiếc mấy em đó ? Chuyện dễ thôi, các cùng họ ? Cứ coi như nửa đêm canh ba mà rầm rộ như , phiền ngắm .”
Mấy đàn ông phá lên ha hả: “Này cô bé, cô là con gái mà tự mãn ? Sáng nay mấy em là do khinh địch nên mới mắc bẫy của cô thôi. Mấy chúng đây tay đến .”
“ , cô bé, chúng cũng khá nể phục gan của cô đấy. Chỉ tiếc là, ở đây, gặp mấy em chúng , cô cứ ngoan ngoãn lời thì cũng sẽ ít đánh vài trận thôi.”
Nghe những lời càng lúc càng hạ lưu của đám đàn ông đối diện, Trần Phồn lắc đầu: “Các tưởng sáng nay thắng là vì các khinh địch ? Vậy các nghĩ rằng, việc để các khinh địch, cũng là bản lĩnh của ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-719.html.]
Gã lão đại đối diện nghĩ đến điều gì mà sắc mặt chợt biến đổi, khẽ với bên cạnh: “Chúng về xe .”
Trần Phồn thấy, hì hì: “Muốn về xe ? Muộn nhé.”
Vệ Thừa liền thấy năm đàn ông đó cứ lắc đầu lia lịa, rút s.ú.n.g từ thắt lưng . Họng s.ú.n.g đen ngòm chĩa đối phương, nhưng tiếc là ánh mắt thể tập trung, tay cũng lời sai khiến, loạng choạng như say rượu.
Vệ Thừa ngạc nhiên, hỏi Trần Phồn: “Họ ?”
Trần Phồn chỉ đống lửa: “Họ trúng mê dược của em . Mê dược của em lợi hại lắm đó. Ông ngoại em , năm xưa ông dựa phương thuốc mê dược mà mê ít thú rừng trong rừng sâu Đông Bắc. Cũng nhờ những con thú rừng đó mà ông mới thể sống sót ở đó mười mấy năm trời. Chỉ tiếc là, bây giờ nhiều vị thuốc khó tìm.”
Gã lão đại đối diện thể chất nhất, là cuối cùng ngã xuống, vẫn cam tâm hỏi Trần Phồn: “Cô là bất nhân bất nghĩa.”
Trần Phồn lạnh: “Anh với là bất nhân bất nghĩa ư? Sao dám thốt mấy chữ đó? Sao đến lúc các đối xử với những phụ nữ và trẻ em đáng thương thì là bất nhân bất nghĩa ? khinh nhất những như các , ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, bắt nạt kẻ yếu, vì dục vọng cá nhân mà bắt cóc, buôn bán những phụ nữ và trẻ em đáng thương đến những nơi hẻo lánh. Lúc các đếm tiền, nghĩ xem đúng sai?”
Gã lão đại cuối cùng vẫn phục, nhắm mắt . Trần Phồn bước tới, giáng một cú đá thẳng mặt . Vệ Thừa thấy Trần Phồn một cú đá xuống, mặt gã lão đại sưng vù lên thấy rõ bằng mắt thường.
Vệ Thừa xoay vòng tìm tín hiệu, cuối cùng cũng tìm tín hiệu yếu ớt ở một góc. Anh gọi điện cho Chu Hoành Xương.
Chu Hoành Xương cho sẽ lập tức đưa tới. Vệ Thừa đặt điện thoại xuống, liền thấy Trần Phồn đang bên đống lửa sắp tàn, mắt những vì trời, đang nghĩ gì.
--- Chương 440 Ưu Điểm Của Vệ Thừa ---
Vệ Thừa tới, xuống đất bên cạnh Trần Phồn.
Trần Phồn đầy trời , hỏi Vệ Thừa: “Anh xem, tại đời nhiều kẻ ác đến ? Rõ ràng những phụ nữ, trẻ em đều là vô tội, tại họ trở thành nạn nhân của những kẻ ?”