Sau khi Quan Tư Hằng lái xe đường, bố Quan hỏi : “Gia đình Trần Phồn nghề gì?”
Quan Tư Hằng hồi tưởng xem đây từng với bố về chuyện Diệp Thanh Minh , nghĩ nghĩ cũng nhớ , liền : “Cô là con gái của Diệp Thanh Minh.”
Bố Quan giật , hỏi : “Ai? Con gái của ai?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Diệp Thanh Minh, Thị trưởng thành phố Binh Hải hiện tại, Diệp Thanh Minh.”
Bố Quan rời Binh Hải nhiều năm, luôn việc bên ngoài, hơn nữa Diệp Thanh Minh bảo vệ gia đình kỹ lưỡng, từng gặp Trần Phồn ít, trừ những quan hệ khá gần, nhiều căn bản Diệp Thanh Minh còn một cô con gái lớn lên ở vùng nông thôn Binh Hải từ nhỏ.
Quan Tư Hằng kể quá trình quen Trần Phồn một lượt, : “ cũng là tình cờ, cùng ăn cơm ở một chỗ với Thị trưởng Diệp đang dẫn con ăn cơm, mới mối quan hệ của họ. Năm ngoái từng , Thị trưởng Diệp mua một căn nhà ở tỉnh lỵ, chắc hẳn đó chính là căn nhà . Bố, Tư Cẩn ở chỗ Trần Phồn, bố cứ yên tâm là . Hai họ tuy quen lâu, nhưng quan hệ , nếu , Trần Phồn sẽ đồng ý để Tư Cẩn đến nhà cô tạm trú .”
Mẹ Quan nghĩ đến dáng vẻ chuyện và hành xử của Trần Phồn, chút cảm khái: “Giá mà Tư Cẩn nhà tấm lòng rộng rãi như Trần Phồn, cũng đến nỗi nông nỗi .”
Quan Tư Hằng cố nhịn nhưng nhịn , : “Sáng nay lúc Trần Phồn đến bệnh viện mắng một trận, giờ càng nghĩ càng thấy lời Trần Phồn lý. Bố, bố cùng hai chú ba chú, thể tiếp tục trốn tránh nữa , cái gì cần đối mặt thì hãy đối mặt. Còn về kết quả thế nào, đó là vấn đề giữa và các con trai, liên quan gì đến Tư Cẩn ?”
--- Chương 389 Con đường đời dài, hãy thử nhiều điều ---
Quan Tư Cẩn ở trong phòng ngủ một lát, suy nghĩ nhiều, dậy đến phòng sách của Trần Phồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-647.html.]
Trần Phồn đang ôn bài, thấy Quan Tư Cẩn đến thì gọi đến sofa, lấy một gói hạt dưa từ ngăn kéo bàn : “Lại đây ăn chút , loại rang với dược liệu, ăn nóng.”
Quan Tư Cẩn giờ dùng tay trái, từ nhỏ phép dùng răng cắn hạt dưa, thậm chí ít khi ăn hạt dưa, ngượng nghịu ăn vài hạt ăn nữa.
Trần Phồn pha cho một cốc trái cây, chua chua ngọt ngọt, hương vị ngon, uống nửa cốc, đặt cốc xuống bàn cúi đầu ngại ngùng : “Em cứ nhất quyết đòi đến nhà chị, hy vọng chị đừng ghét bỏ em.”
Trần Phồn bận tâm : “Nhà chị điều kiện để chứa chấp em mà. Nếu giờ chị ở một căn hộ hai phòng ngủ hoặc ba phòng ngủ, em đến chị cũng cho , chị là ý thức lãnh thổ khá nặng, đất của chị, bình thường sẽ dễ dàng để khác bước chân .”
Quan Tư Cẩn ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh: “Chị yên tâm, sự cho phép của chị, em sẽ dễ dàng ở sân . Trần Phồn, đầu tiên em đến nhà chị, chị em ngưỡng mộ chị đến mức nào , nhà chị, tràn đầy tình yêu thương, tự do, đặc biệt ấm áp, đây đều là những thứ em vô cùng khao khát. Nhân cơ hội thương , em nảy ý định đến nhà chị tạm trú. Đến khi vết thương của em lành, bố em mua nhà ở thành phố tỉnh lỵ , em sẽ chuyển khỏi đây.”
Trần Phồn xua tay: “Em ở đây thì cứ ở, bình thường chuyện gì thì cứ tìm cô Chu. chị một lời khuyên cho em , em cứ thử thôi, còn việc em thế nào thì tự em quyết định.”
Quan Tư Cẩn đặt hai tay lên đầu gối, mở to mắt, chăm chú mặt Trần Phồn. Trần Phồn thấy đôi mắt của Quan Tư Cẩn, chợt nhớ đến hồi nhỏ, con mèo vằn lớn nhà ai đó chạy đến nhà cô, Trần Phồn liền dùng cá khô cho mèo ăn, con mèo khi nếm mùi cá khô thì trợn tròn đôi mắt cô.
Khẽ một tiếng, Trần Phồn liền : “Lần thương của em, tuy cơ thể và tâm hồn em đều chịu tổn thương, nhưng, em sống sót. Em nên coi thương như một lời tạm biệt với quá khứ. Còn tương lai, tất cả đều trong lựa chọn của chính em. Giống như nhiều trẻ khác, thời gian rảnh em chơi bóng rổ thì chơi bóng rổ, đá bóng thì đá bóng, leo núi thì cùng bạn bè thiết leo núi. Thậm chí em còn thể cùng bạn bè uống rượu, hát hò. Quan Tư Cẩn, một cuộc đời phong phú, đa sắc màu như đáng để em thử sức. Chỉ cần phạm pháp, vi phạm kỷ luật, những chuyện hổ thẹn với tổ tiên, em đều thể thử một .”
Quan Tư Cẩn nghiêm túc lắng Trần Phồn . Trần Phồn tiếp tục: “Con chỉ một đời thôi, thể , thể thử nhiều việc, tại tự vẽ một vòng tròn
, cứ mãi mắc kẹt trong đó, thử bước ngoài một chút? Những gì em hứng thú, hãy cứ thử hết . Chúng thể đợi đến khi nhắm mắt xuôi tay mới tiếc nuối nghĩ , ôi, còn điều gì nữa đây.”