Cuối cùng Trần Phồn gửi thư hồi âm cho Vệ Thừa. Trong thư, cô về cuộc sống gần đây của . Dĩ nhiên, văn phong thể sánh bằng Vệ Thừa, nhưng may mắn là tình cảm chân thành, lời lẽ trôi chảy, chung cũng khá .
Ở cuối thư, Trần Phồn vẫn trực tiếp trả lời câu hỏi của Vệ Thừa.
--- Chương 374 Nhật thường ---
Vệ Thừa nhận thư liền kỹ. Anh thể thấy Trần Phồn nghiêm túc hồi âm cho , nhưng cô trả lời câu hỏi của .
Vệ Thừa phiền não tựa lưng ghế. Người hướng dẫn viên Châu Hồng Xương đối diện thấy như liền hỏi: “Ai thư cho ? Sao thế, chuyện gì khiến vui ?”
Vệ Thừa trầm ngâm một lúc lâu, mới hỏi: “Anh Châu, ngày xưa bày tỏ tình cảm với chị dâu như thế nào ?”
Người hướng dẫn viên Châu Hồng Xương câu hỏi liền hỏi: “Sao thế, tỏ tình với cô gái thích ? Người đồng ý ?”
Vệ Thừa lắc đầu: “Không , cô đồng ý, cũng đồng ý, cứ thế hồi âm cho một lá thư, bây giờ cũng cô rốt cuộc là đồng ý đồng ý nữa.”
Châu Hồng Xương tò mò: “Câu hỏi khó trả lời lắm ? Đồng ý là , đồng ý là chứ. Cái kiểu cũng , là ý gì ?”
“ chính là nghĩ rốt cuộc là chuyện gì.”
Châu Hồng Xương hỏi: “Cậu lòng cô gái ở ? Người tài giỏi như , cô gái để mắt chắc cũng là một cô gái xinh nhỉ?”
Vệ Thừa khẽ thở một : “Xinh là ưu điểm kém đáng nhắc đến nhất của cô .”
Châu Hồng Xương ‘ồ’ một tiếng, thẳng dậy: “Kể kỹ xem nào, còn ưu điểm nào khác khiến rung động nữa?”
Vệ Thừa nghĩ một lúc : “Cô gái từ nhỏ theo gia đình học Đông y, bây giờ là sinh viên trường Đại học Y Dược Trung Quốc, học lực và phẩm hạnh đều xuất sắc. Nếu về khuyết điểm duy nhất, thì là tuổi còn nhỏ, vẫn thành niên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-625.html.]
Châu Hồng Xương vội vàng : “Đồng chí Vệ Thừa, nhắc nhé, thành niên, một chuyện cẩn thận đấy.”
“Anh Châu, bố của hai bên gia đình chúng đều quen . Dù chúng lớn lên cùng từ nhỏ, nhưng tình cảm vẫn khá . Xung quanh cô gái nhiều trai thích cô , chỉ sợ muộn quá, đồng ý khác mất, bây giờ?”
Châu Hồng Xương gật đầu: “Đây đúng là một vấn đề , bước tiếp theo định gì?”
Vệ Thừa ném cây bút tay xuống bàn: “Đương nhiên là thể từ bỏ . Một cô gái như , nếu từ bỏ, chắc chắn sẽ hối hận cả đời. Sau sẽ thư cho cô , mỗi tháng sẽ thêm hai lá.”
Châu Hồng Xương : “, như . Không đạt mục đích chúng bỏ cuộc, nhất định bỏ rơi, từ bỏ.”
Lá thư thứ hai của Vệ Thừa đến nhanh, vẫn gửi đến hòm thư của trường. Trong thư, về một sinh hoạt thường ngày trong quân đội. Trần Phồn say sưa. Trong thư hồi âm, Trần Phồn hỏi Vệ Thừa tại gửi thư về hòm thư ở nhà.
Vệ Thừa nhận thư hồi âm liền lập tức thư cho Trần Phồn, rằng gửi về nhà vì sợ nhà phát hiện thư cho Trần Phồn sẽ khiến cô gặp rắc rối.
Trần Phồn ngờ Vệ Thừa suy nghĩ như . Sau khi hồi âm cả, cô liền chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do cô tự quyết định, thể gửi thư về hòm thư ở nhà. Hòm thư ở nhà đều do bưu tá gửi trực tiếp, gửi đến trường học thì trường còn phân phát hòm thư, nguy cơ thất lạc.
Hai qua mấy lá thư đó, Tô Di đến tham gia phỏng vấn.
Tô Di tự lái xe đến, Diệp Thanh Minh gần đây bận rộn, cơ bản là mỗi ngày mười giờ mới thể về nhà nghỉ ngơi.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Bố con bận quá, bận đến mức đủ thời gian ngủ. Sau khi phỏng vấn xong, dì vội vàng về, dì sợ bố con bận rộn sẽ ăn uống đúng giờ, ba bữa gần đây dì đều giám sát bố con ăn.”
Trần Phồn chút lo lắng cho sức khỏe của bố : “Dì Tô, cũng là thời điểm gì quá đặc biệt ạ, bố con bận rộn đến thế chứ?”
Tô Di liền : “Vẫn là vì chuyện nhà máy dệt. Lần vì sự cản trở của lãnh đạo nhà máy dệt, chuyện thỏa thuận đổ bể, chuyện cứ thế gác . Sau Tết, từ truyền tin đồn, rằng lãnh đạo nhà máy dệt bí mật bán ít đồ đạc của nhà máy. Bây giờ thứ đáng giá nhất của nhà máy dệt chính là mảnh đất của nhà máy cũ. Công nhân nhà máy liền liên kết , quảng trường ủy ban thành phố biểu tình phản đối, chuyện gây ầm ĩ khá lớn.”
Trần Phồn giật kinh ngạc. Xảy sự việc mang tính tập thể như , bố cô chính là chịu trách nhiệm đầu tiên. Chuyện nếu xử lý , chỉ danh tiếng ảnh hưởng, mà còn chịu kỷ luật.