ở cuối thư, Vệ Thừa rằng Trần Phồn cho một cơ hội chờ đợi, đợi đến khi Trần Phồn trưởng thành, đồng ý lời theo đuổi của .
Yêu cầu cuối cùng khiến Trần Phồn bất giác đỏ mặt, từ vành tai bắt đầu, nóng từ từ lan tỏa, mãi đến tận trán, Trần Phồn cảm thấy nóng ran.
Sở Thanh Tùng cạnh Trần Phồn, thấy Trần Phồn cầm mấy trang thư xong thì sắc mặt chút , liền tò mò ghé qua hỏi: “Trần Phồn, ?”
Trần Phồn dám để Sở Thanh Tùng nội dung lá thư , bèn tùy tiện viện một lý do để đuổi Sở Thanh Tùng . Tiết học cơ sở pháp luật tiếp theo cũng chẳng còn chuyên tâm bao nhiêu. Sau khi tan học, Trần Phồn vẫn còn nghĩ, thảo nào yêu đương khiến thành tích học tập giảm sút chứ, cứ như cái vẻ lơ lửng mất tập trung trong giờ học thế , mà học hành tử tế ?
Sở Thanh Tùng sắc mặt Trần Phồn: “Trần Phồn, , tớ nghi ngờ lá thư nãy uẩn khúc.”
Trần Phồn bĩu môi: “Có uẩn khúc thì ? Có uẩn khúc thì xem ? Đây là riêng tư của tớ, luật pháp quốc gia còn quy định tùy tiện xem đấy.”
Sở Thanh Tùng ghé sát : “Kể cho tớ , ai gửi thư cho ? Bạn học cấp ba của ?”
Trần Phồn để ý mà hỏi: “Phòng tự học của bây giờ trang trí thế nào ?”
Sở Thanh Tùng ai oán một tiếng, gục xuống bàn: “Trần Phồn , bây giờ tớ mới thấy, tiền mà tiêu nhanh thế ! Số tiền tớ mang theo sắp hết , mà còn một đoạn nữa mới kết thúc việc trang trí cơ.”
Sở Thanh Tùng ghé sát Trần Phồn, nhỏ: “Trần Phồn, là cũng tham gia , chúng cùng kiếm tiền mà.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Trần Phồn lắc đầu: “Tớ thể tham gia cùng các . Nếu thiếu tiền, tớ thể cho vay, nhưng giấy nợ.”
Sở Thanh Tùng , mắt sáng rực lên: “Cậu thể cho tớ vay bao nhiêu tiền?”
Trần Phồn hỏi còn cần bao nhiêu, Sở Thanh Tùng nhẩm tính trong lòng, “Chắc tớ còn cần hơn ba nghìn tệ.”
Trần Phồn liền : “Cậu chuẩn giấy nợ , ngày mai tớ sẽ mang đến cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-624.html.]
Sở Thanh Tùng kinh ngạc: “Trần Phồn, là ba nghìn, ba trăm đấy.”
“Tớ là ba nghìn mà, tớ rõ . Tớ , tớ cho vay, tính lãi, cho dùng miễn phí.”
Sở Thanh Tùng ơn, nhưng vẫn hỏi: “Trần Phồn, tin tưởng tớ như ? Bây giờ vay tiền khó lắm mà.”
Trần Phồn nhíu mày suy nghĩ lâu mới : “Chắc là thấy nỗ lực của các đổ bể giữa chừng vì thiếu tiền thôi. Các cố gắng như , tớ thể giúp thì giúp một tay.”
Sở Thanh Tùng một , cùng với vài bạn nam thiết trong lớp hùn vốn phòng tự học đó. Sở Thanh Tùng ký hợp đồng với chủ nhà trong năm năm liền, theo lời Sở Thanh Tùng thì là, thể đến khi nghiệp đại học về nhà. Thời gian dài thì cần trả tiền thuê nhà mỗi năm một , gánh nặng sẽ tương đối lớn, nhưng đối với Sở Thanh Tùng, mấy đời kinh doanh, dễ dàng thấu một vấn đề.
Chuyện phòng tự học , dù cho học sinh trong trường thường xuyên đến, thì những thuê nhà xung quanh trường để ôn thi cao học cũng sẽ tìm đến môi trường học tập yên tĩnh . Thư viện của trường, đôi khi còn kiểm tra thẻ mượn sách hoặc thẻ sinh viên, những thì chỉ thể đuổi khỏi thư viện. Bây giờ, một môi trường học tập yên tĩnh như , dù trả tiền, chắc chắn sẽ đến bỏ tiền mua chỗ để học.
Trần Phồn vui vẻ về nhà. Dì Châu tò mò hỏi cô: “Phồn Phồn, con gặp chuyện gì vui ? Thấy con mặt đỏ bừng, chắc tâm trạng lắm.”
Trần Phồn mím môi trả lời, khi về phòng thì lấy lá thư Vệ Thừa cho cô khỏi cặp sách, lật lật xem hai lượt, đó mới cẩn thận đặt một chỗ kín đáo.
Nhìn đồng hồ, cô chán nản thở dài. Loáng một cái, hơn nửa tiếng trôi qua. Trần Phồn ngừng lẩm bẩm tự trách, hơn nửa tiếng , thể bao nhiêu sách, học thuộc bao nhiêu y án chứ.
Tối giường, Trần Phồn bắt đầu nghĩ xem thư trả lời Vệ Thừa thế nào. Đồng ý ngay lập tức chắc chắn là . Cô là con gái nhà lành, thể dễ dàng đồng ý lời tỏ tình của con trai như chứ?
, rụt rè e thẹn phong cách của Trần Phồn. Trằn trọc mãi, Trần Phồn cũng nghĩ một lời lẽ thích hợp nào, sáng hôm đành mang theo hai quầng thâm mắt đến trường.
Sở Thanh Tùng thấy bộ dạng của Trần Phồn thì kinh ngạc, đó : “Bạn Trần Phồn, nếu tiện cho vay thì cũng .”
Trần Phồn từ trong cặp sách lấy một phong bì giấy màu da bò, ném lên bàn Sở Thanh Tùng: “Đếm xem đủ , nếu đủ thì cho tớ một giấy nợ.”
Sở Thanh Tùng cầm phong bì lên cân nhắc, là tiền giấy một trăm tệ. Ba mươi tờ thực nhiều, nhưng khiến Sở Thanh Tùng cảm thấy nặng trĩu.