Khẽ thở dài một tiếng, Trần Phồn về thực tại: “Em đương nhiên đó đây chiêm ngưỡng, nhưng giờ em gì điều kiện đó chứ? Đừng thấy em nghỉ học thể ở nhà vài ngày, em bao nhiêu bài vở ? Em thể cần đến bệnh viện theo thầy xem bệnh, nhưng em ở nhà học thuộc lòng những bài thầy giao. Thầy giáo của em thường với em rằng, mỗi một cuộc đời riêng, những chúng lựa chọn y học, đặc biệt là Đông y, thì cam chịu sự cô độc, chấp nhận sự bình thường. Anh Vệ Thừa , kế hoạch du lịch của , em thôi cũng đủ . Còn về việc thực hiện, em chỉ thể với một câu: thế giới rộng lớn như , nếu thăm thú, hãy chụp thật nhiều ảnh mang về, em sẽ coi như cũng .”
Ở đầu dây bên , Vệ Thừa bật . Trần Phồn bất lực : “Thấy , thấy , cũng thấy buồn lắm ? Mặc dù bây giờ em hối hận về lựa chọn của , nhưng em càng thấm thía lý do vì ngày xưa bố em cứ hết đến khác bảo em đừng vội vàng chọn chuyên ngành sớm. Anh mấy bạn sinh viên sư phạm ở cạnh chúng em xem, họ thường xuyên tổ chức các hoạt động đủ kiểu trong trường, nghỉ lễ còn chơi khắp nơi. Đâu như bọn em, học mãi hết bài, học thuộc lòng mãi xong sách vở, giờ còn bao nhiêu bệnh án , haizz!”
Vệ Thừa vội vàng xin : “Xin em nhé, đề nghị của mang phiền phức cho em . Vậy thì, cũng sẽ cả, mỗi ngày đến nhà em cùng em học bài ?”
Trần Phồn cảm thấy trong lòng rung động, cô đưa tay sờ sờ tai , thấy nóng, im lặng một lúc lâu mới : “Giờ em đang học bài ở nhà cùng Diệp Du.”
“Anh chỉ đến bạn với hai em thôi. Ở đây cũng chẳng quen ai, ngoài gia đình cô dì chú bác thì chỉ hai em thôi. Anh đến nhà em thì cũng chẳng khác.”
Trần Phồn cong khóe môi, khẽ : “Vậy , đến thì cứ đến nhé.”
Đặt điện thoại xuống, Trần Phồn trùm chăn tự khúc khích một lúc. Nghĩ đến việc thể đó đây thăm thú, cô rầu rĩ vén chăn lên, lật , nhắm mắt . Ngủ , ngủ , ngủ , trong mơ gì cũng .
Sáng sớm đêm Giao thừa, Khánh Lai dẫn Diệp Du và Trần Phồn gói bánh chẻo. Bột và nhân bánh đều chuẩn từ tối qua. Gói bánh xong, Diệp Thanh Minh cũng chuẩn sẵn đồ cúng viếng, vàng mã. Ăn bánh chẻo xong, cả bốn mang theo đồ đạc lên xe, về phía nghĩa trang núi Nam Sơn.
Ngày Giao thừa khá đông đến tảo mộ. Tìm một chỗ đỗ xe xong, bốn xách đồ bộ lên núi. Khu nghĩa trang tồn tại nhiều năm , Diệp Thanh Minh năm nào cũng đến tảo mộ Trần Thái Vi. Dù việc ở phương Nam, cuối năm hoặc dịp Thanh minh, cũng sắp xếp thời gian đến đây một chuyến. Nếu đưa Diệp Du cùng thì đưa, hồi Diệp Du học đại học, lúc khó xin nghỉ, Diệp Thanh Minh một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-611.html.]
Dọn dẹp nấm mồ, lau sạch bia mộ, Diệp Thanh Minh sắp xếp đồ đạc mang theo một cách chỉnh tề. Sau khi luyên thuyên về cuộc sống thường ngày của và các con, đốt tiền giấy. Diệp Thanh Minh bảo Khánh Lai đưa Diệp Du và Trần Phồn xuống núi , ở đây thêm một lát.
Mặc dù Trần Thái Vi là mang Diệp Du và Trần Phồn đến thế giới , nhưng xét về thời gian chung sống, đương nhiên Diệp Thanh Minh là ở bên cô lâu hơn. Trần Phồn bây giờ cũng thể hiểu suy nghĩ của Diệp Thanh Minh, đối diện bia mộ với vẻ mặt đầy bi ai, cô thể rõ trong lòng cảm thấy thế nào.
Sau khi Khánh Lai đẩy Diệp Du và Trần Phồn rời , Diệp Thanh Minh xổm xuống, khẽ : “Thoáng cái bao nhiêu năm , Thái Vi , các con đều lớn thế . Chúng nó ngoan ngoãn, hiểu chuyện, khiến cha lo lắng quá nhiều. Anh cảm ơn em, để hai đứa con ngoan bầu bạn cùng .”
Trần Phồn ngoảnh đầu một cái, cúi đầu một đoạn đường khá dài mới với Khánh Lai và Diệp Du: “Sau các con tìm vợ, nhất định đối xử với họ. Phụ nữ mà, sức khỏe tâm lý quan trọng lắm.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
--- Chương 365: Đêm Giao thừa ---
Sau khi tảo mộ về nhà, họ bắt đầu dán câu đối Tết và chuẩn bữa cơm tất niên.
Trần Phồn tự tay câu đối, chỉ cho nhà mà cả nhà cô Cố Anh Tư hàng xóm cũng Trần Phồn tự nên mang câu đối nhà sang nhờ cô giúp.
Ở sân sân , Diệp Du dẫn Trần Phồn lau dọn từng cánh cửa một, đó dùng hồ dán tự pha để dán câu đối.
Khánh Lai, Diệp Thanh Minh và Tô Di thì đang ở trong bếp chuẩn bữa cơm tất niên. Căn bếp rộng rãi, nhưng vì ba bên trong nên trông vẻ chật chội.
Diệp Thanh Minh bên bồn rửa rau, sạch một con cá mổ sẵn. Bữa cơm tất niên nhất định cá, bởi “niên niên hữu ngư” (năm nào cũng cá) đồng âm với “niên niên hữu dư” (năm nào cũng dư dả), là một món ăn may mắn.