“Bây giờ ý định yêu đương gì , chỉ mong cái cục diện mà bày thể sớm phát huy tác dụng. mong những kẻ ở Hồng Kông bây giờ sẽ ác giả ác báo, cũng để chúng trải nghiệm chút khó khăn mà từng chịu đựng.”
Trần Phồn chuyện quá nhiều với Cố Anh Tư về chuyện bên Hồng Kông, cô sợ Cố Anh Tư ban ngày nhiều, tối sẽ gặp ác mộng. Khi mới đến đây, Cố Anh Tư lâu thể ngủ ngon, Trần Phồn thiếu việc kê đơn thuốc an thần cho cô, thậm chí cả hương an thần, Trần Phồn cũng ít.
Điện thoại của Trần Phồn reo, là Khánh Lai gọi, Diệp Thanh Minh và Tô Di đến .
Sau khi Trần Phồn từ biệt, cô Ngô tiễn cô đến cổng lớn, Trần Phồn vui vẻ chạy tới, ôm lấy bố xuống xe. Cô Ngô một lúc, cho đến khi Trần Phồn và nhà hết, lúc đó mới về phòng khách của Cố Anh Tư.
Cô Ngô rót cho Cố Anh Tư một cốc nước mật ong: “Con Phồn Phồn , lúc chuyện cứ như lớn, lúc trông ngây thơ đáng yêu khiến mà lòng vui vẻ.”
Cố Anh Tư thở dài một : “Cô bé , từ nhỏ bao bọc mà lớn lên, trong lòng những suy nghĩ dơ bẩn. Lại bởi vì những xung quanh đối xử với cô, khiến cô thể thấy nỗi khổ của khác, mà vẫn giữ một tấm lòng son, thật là hiếm .”
Phòng của Diệp Thanh Minh và Tô Di, Khánh Lai dọn dẹp sạch sẽ. Mấy chuyển mấy thùng giấy trong cốp xe bếp xong, liền ở phòng khách uống trò chuyện.
“Vốn định ngày mai mới qua, nhưng công việc xong hết , nên bàn với dì Tô của các con, tối nay qua luôn . Hai chúng luân phiên lái xe đường, cũng mệt lắm.”
Trần Phồn với họ một tiếng vất vả , rót thêm nước nóng tách của Tô Di: “Dì Tô, dì uống nước .”
Tô Di cảm ơn: “Đã lâu gặp Phồn Phồn, dì cảm thấy Phồn Phồn hình như cao lên .”
Trần Phồn , vui, kéo Diệp Du đang bên cạnh dậy, so chiều cao với .
Diệp Du hì hì dậy, kéo Trần Phồn cạnh , khi dùng tay ước lượng, kinh ngạc: “Thật , Phồn Phồn, em đúng là cao lên !”
Trần Phồn vui vẻ lấy tay che miệng , Diệp Thanh Minh hỏi cô: “Cao lên một chút thôi mà vui đến thế ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-610.html.]
“Đương nhiên , ai cũng cao lớn, đến lượt con thì thành ‘cục đất nhỏ’. Người thấy cả nhà sẽ , kìa, cả nhà họ mỗi con bé lùn thế ?”
--- Chương 364: Điều Hối Tiếc ---
Sau khi Diệp Thanh Minh và Tô Di đến nơi, Trần Phồn cảm thấy trong lòng yên tâm hơn nhiều. Trước đây, khi lớn ở nhà, cô luôn cảm thấy vững tâm, cứ như chỗ dựa. Không sợ ai bắt nạt gì, chỉ là một cảm giác trống vắng. Giờ thì , giường, cô thoải mái thở phào một , thấy điện thoại báo tin nhắn.
Cầm lên xem, là Vệ Thừa gửi đến, hỏi cô ngủ .
Trần Phồn ngại nhắn tin nên gọi điện cho Vệ Thừa, điện thoại lập tức bắt máy.
“Anh phiền em ngủ ?” Vệ Thừa hỏi một cách cẩn trọng.
“Không ạ, bố em với dì Tô đến muộn tối nay, bọn em cũng mới chuẩn ngủ thôi.” Lời giải thích của Trần Phồn khiến Vệ Thừa vui vẻ, liền hỏi cô: “Tết em dự định chơi ?”
“Đi chơi ? Đang Tết nhất, bây giờ?” Trần Phồn tò mò hỏi.
“Đi cũng cả, hoặc là thăm thú các ngọn núi phía Nam, hoặc là tàu hỏa đến các thành phố lân cận, em ?”
Trần Phồn từng nghĩ đến chuyện . Từ nhỏ đến lớn, cô bao giờ xa chỉ để dạo chơi. Lần đến chỗ bác cả là để lấy hàng, cô còn máy bay, coi như một trải nghiệm trong đời. Còn về các thành phố lân cận, Trần Phồn ngẫm nghĩ một lúc, đúng là cô từng bao giờ.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Vậy gợi ý nào ?”
Vệ Thừa suy nghĩ một lát : “Khi đến một nơi nào đó, nếu bảo tàng, thường sẽ ghé thăm bảo tàng . Ở đó, thể thấy những dấu ấn mà nơi để trong quá khứ. Nếu là một thành phố du lịch, sẽ thăm các địa điểm nổi tiếng, chụp vài tấm ảnh để kỷ niệm. Thật , còn thích nếm thử các món ăn đặc sản ở mỗi nơi, đặc biệt là những quán ăn nhỏ ẩn trong các con hẻm, chúng mang đậm thở cuộc sống và đặc trưng.”
Trần Phồn lời miêu tả của Vệ Thừa cuốn hút đến mức ngẩn một lúc lâu. Đây mới đúng là cuộc sống chứ, thật phong phú và đầy màu sắc. Nhớ mười mấy năm cuộc đời qua của , cô thấy thật sự quá nghèo nàn, từng đến , từng nếm thử món ngon nào. Vậy mà cô còn lớn tiếng là thích thưởng thức ẩm thực chứ.