Trần Phồn khẽ cau mày. Quan Tư Hằng thấy , liền nghĩ em trai đang phiền buổi hẹn hò của đôi nam nữ, vội vàng : "Mua quần áo xong còn đưa em đến chỗ bố một chuyến nữa. Mình ngay bây giờ. Em chơi với Trần Phồn thì đợi qua Tết, thời gian chơi."
Quan Tư Cẩn bĩu môi hài lòng: "Họ đều về ăn Tết, còn bắt em gì? Bố với chú hai đều về đón Tết với bà nội, chỉ bắt em ở . Đó là bà nội của em, nhưng cũng là của họ mà, thật họ nghĩ cái gì nữa."
Quan Tư Hằng chỉ bịt miệng cái thằng em ngốc . Chuyện vớ vẩn trong nhà mà cứ tiếp tục la lối như , chắc ai cũng sẽ mất.
Anh tùy tiện lấy vài bộ quần áo, trả tiền, kéo Quan Tư Cẩn thẳng bãi đậu xe.
Mặt Quan Tư Cẩn vẫn . Vừa thấy Vệ Thừa vì đông mà vòng tay ôm lấy vai Trần Phồn, Trần Phồn cũng ngăn cản. Nghĩ đến đây, cảm thấy xót xa. Người thể vui vẻ hẹn hò với bạn gái, chơi với bạn bè thì cứ , còn thì một bà nội chăm sóc. Cuối tuần khác thể leo núi, cắm trại, còn thì về nhà ăn cơm với bà nội, chịu đựng sự chăm sóc diện, 360 độ của bà. Kiểu chăm sóc đó khiến Quan Tư Cẩn, khao khát tự do, cảm thấy ngột ngạt sâu sắc.
Khởi động xe, Quan Tư Hằng lái thẳng về phía đường cao tốc. Quan Tư Cẩn cảnh vật ngoài cửa sổ, nhàn nhạt : "Anh sợ bà nội gọi điện mắng ?"
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Quan Tư Hằng im lặng. Quan Tư Cẩn nghĩ mà thấy chán nản. Giờ hồi tưởng , như một con , mà là một con vật nhỏ bà nội cẩn thận nuôi trong lồng.
Không gian trong xe lớn, khi lên đường cao tốc, vì hai em đều gì nên bầu khí nặng nề.
Tiếng chuông điện thoại của Quan Tư Hằng phá vỡ sự im lặng . Anh bắt máy, là bà nội họ gọi đến.
"Tư Hằng , con với Tư Cẩn vẫn về? Cơm nấu xong , các con về ăn trưa chứ."
"Bà nội, con gặp hai bạn , họ mời con và Tư Cẩn ăn cơm. Ăn xong, chúng con còn dạo quanh vùng núi phía nam, lẽ sẽ về muộn một chút."
"À? Không mua quần áo xong là về ngay ? Sao còn ăn cơm ngoài, còn chơi núi nữa?"
"Bà nội, con cũng ngờ gặp họ. Trước đều là bạn học , họ bây giờ việc ở tỉnh . Họ quý Tư Cẩn, con đưa Tư Cẩn quen thêm vài cũng gì . Bà cứ ăn cơm , ăn xong ngủ một giấc trưa thật ngon, tối con sẽ đưa Tư Cẩn về nhà nghỉ ngơi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-604.html.]
Cúp điện thoại, Quan Tư Cẩn khinh thường : "Anh giỏi thì với bà nội là sẽ đưa em thăm bố ."
Quan Tư Hằng mắt dán chặt tình hình giao thông phía , miệng nhàn nhạt : "Anh giỏi, bây giờ dám đối đầu với bà nội. Anh dỗ dành bà , thể để bà gây chuyện gì. Bà mà chuyện gì thì sẽ ảnh hưởng đến bố và chú hai."
Quan Tư Cẩn khẽ "hừ" một tiếng: "Em đúng là con tin mà hai đặt bên cạnh bà nội mà."
Quan Tư Hằng đầu Quan Tư Cẩn một cái, mở miệng vài lời an ủi , nhưng nghĩ đến sự đổi của Quan Tư Cẩn trong nửa năm qua, đây là một cảm nhận tự do. Một lời an ủi nhạt nhẽo, thực ý nghĩa gì.
Vệ Thừa thể từ ánh mắt của Quan Tư Cẩn rằng ý với Trần Phồn. Anh cố tình vòng tay ôm lấy vai Trần Phồn, những toan tính nhỏ , cần dùng thì cứ dùng. Tối qua Vệ Thừa suy nghĩ thông suốt, liền quyết định biến những ý nghĩ đó thành hiện thực.
Trần Phồn chút kỳ lạ ngẩng đầu Vệ Thừa. Vệ Thừa khẽ : "Người đông quá, sợ em chen lấn."
Trần Phồn "ồ" một tiếng, gì. Thấy trời còn sớm, cô liền đến rạp chiếu phim gần đó để xem phim.
--- Chương 360: Ngưỡng mộ ---
Thực bộ phim lắm, Trần Phồn xem mà suýt ngủ gật. Tuy nhiên, để dành bụng cho bữa mì ramen buổi trưa, Trần Phồn mua bắp rang bơ và đồ uống. Cô chằm chằm màn hình với ánh mắt vô hồn hơn một tiếng đồng hồ. Khi phim kết thúc, cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vệ Thừa thực cũng xem phim, sự chú ý của đều dồn Trần Phồn. Thấy Trần Phồn suýt ngủ gật, chút buồn , nhưng Trần Phồn đòi về nên Vệ Thừa cùng cô xem hết cả bộ phim.
Ra khỏi rạp chiếu phim, Trần Phồn vui vẻ : "Cuối cùng cũng ăn mì ramen , nhanh thôi!"
Vệ Thừa đợi Trần Phồn vững, đạp mạnh bàn đạp, đạp xe đến một con phố trông cổ kính.
"Chỗ với họ cùng tìm . Chủ quán mì ramen ngon tuyệt, mỗi nghỉ lễ đều đến đây ăn một ."
Trần Phồn tò mò xung quanh. Con phố rộng, hai bên là các loại cửa hàng nhỏ, nào là hiệu sách, tiệm cắt tóc, còn một tiệm sửa chữa, cửa đặt một chiếc máy giặt sửa xong .