Cô nhân viên lộ vẻ khó xử, Trần Phồn giả vờ lấy tiền từ túi thanh toán, trực tiếp rút ba tờ, đập mạnh lên quầy thu ngân. Cô nhân viên lấy một túi tiện lợi đựng bánh sơn , thì thầm: “Cô hai cô gái dẫn lên tầng bốn. Lúc dẫn , cô gái nhỏ còn mắng họ nữa, nhưng lúc đó một cô gái nhỏ rằng, họ là bạn học, nãy trong phòng bao xích mích một chút.”
“Cậu kỹ chứ, là lên tầng bốn?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Cô nhân viên gật đầu: “ , là tầng bốn. Không chỉ thấy, lúc đó cô gái nhỏ mắng to, nhiều đều thấy. Chúng đều thấy cô dẫn lên tầng bốn. Chỗ thang máy, chỉ thể cầu thang bộ, là kéo lên đó.”
Trần Phồn tức đến đỏ cả mặt, sang Vu Hải Na : “Chắc là lúc ngoài Hàn Oánh Oánh thấy . Cô từng gặp ở ký túc xá, là em gái của chị Hương Phụ.”
Vu Hải Na chửi một tiếng “đồ tiện nhân”, hỏi Trần Phồn: “Tầng bốn chúng quyền hạn lên đó, chỉ riêng mấy canh ở cầu thang thôi, chúng đối phó , huống hồ, tầng bốn cả phòng suite, phòng hát karaoke, và cả những nơi ăn uống nữa, tìm một thì khó lắm.”
Trần Phồn lấy điện thoại , lướt qua danh bạ một lượt, cuối cùng gọi điện cho Chu Vũ Sâm.
--- Chương 343: cho cô mười phút ---
Tối nay Chu Vũ Sâm đang ở thành phố Bến Hải, đến để đàm phán dự án.
Vùng Trần Điền , vì cách xa thành phố, giao thông phát triển, nhiều doanh nghiệp đến đầu tư xây dựng nhà máy. nhờ dự án chế biến sâu hành, gừng, tỏi, Trần Điền thậm chí còn ngành chăn nuôi phát triển khá so với vài xã lân cận, nên Chu Vũ Sâm nảy ý tưởng đưa các doanh nghiệp chế biến sâu gia cầm .
Lần đến thành phố Bến Hải là để chuyện với một ông chủ nhà máy chế biến thịt. Sau ba vòng rượu, mới chủ đề chính, điện thoại của Chu Vũ Sâm reo lên. Thấy Trần Phồn gọi, Chu Vũ Sâm xin ông chủ đó ngoài điện thoại.
Trong điện thoại, Trần Phồn thẳng là chị Hương Phụ mất tích trong quán karaoke . Chu Vũ Sâm cũng Tô Hương Phụ, đó là một cô gái xinh , mà tầng bốn của quán karaoke là nơi nào, Chu Vũ Sâm thể rõ chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-578.html.]
Chu Vũ Sâm coi là thiếu gia quyền quý nhất tỉnh thành, nhờ vị trí của cha . Chỉ là vì Chu Vũ Sâm ít khi lộ diện ở tỉnh thành, khi Chu Trọng Sơn đến đây việc, Chu Vũ Sâm thi đậu đại học, chỉ khi nghỉ lễ mới về đây ở với bố . Sau khi nghiệp, trực tiếp xuống việc ở một xã Bến Hải, đây cũng coi là một dòng suối trong trẻo giữa đám công tử bột.
“Anh Chu, quen nhiều , phiền giúp hỏi xem ông chủ của quán là ai, chuyện với ông chủ đó.”
Chu Vũ Sâm xong, trực tiếp : “Ông chủ đó chắc cũng , là Tôn Hồng Anh. Sau khi cô nhượng tiệm lẩu ở Bến Hải, cô lên tỉnh mở quán . Nghe quán vốn đầu tư của thương gia Hồng Kông.”
Trần Phồn chợt nghĩ đến Cố Minh Lễ, lạnh một tiếng: “Có là Cố gia ở Hồng Kông ? ngay mà, chó c.h.ế.t đổi thói ăn phân. Mấy tên mà ở cùng thì đúng là cấu kết với . Anh Chu, phiền giúp tìm điện thoại của Tôn Hồng Anh, gọi trực tiếp cho cô .”
Chu Vũ Sâm cũng tìm ai để xin điện thoại của Tôn Hồng Anh. Lúc , thể nghĩ đến chính là Phùng Vân Ba.
Phùng Vân Ba cũng đang uống rượu, Chu Vũ Sâm gọi điện xin điện thoại của Tôn Hồng Anh thì chút lạ, liền : “ thì điện thoại của cô Tôn , chỉ là lạ cô Tôn máy .”
Nghe thì cứ gọi thử xem .
Trần Phồn trong sảnh chính, một bên là tiếng chuông chờ máy “tút tút” từ tai điện thoại, một bên là tiếng hát hò như ma quỷ ngừng vọng đến. Trái tim cô như ngâm trong nước đá, vớt thả nước sôi, cảm giác đó khiến Trần Phồn cảm thấy áp lực đến cực điểm, cô cảm thấy ở bờ vực bùng nổ, chỉ một tia lửa nhỏ cũng thể đốt cháy cô.
Tiếng “tút tút” gần kết thúc, điện thoại cuối cùng cũng nhấc máy. Một giọng vẻ ngọt ngào và lịch sự hỏi: “Chào cô, xin hỏi cô là ai?”
“Là cô Tôn ? Cô Tôn chào cô, là Trần Phồn. Chúng từng gặp mặt ở nhà khách Bến Hải, cô Tôn còn nhớ . hiện đang ở sảnh chính tầng một của quán karaoke của cô, một chị của dẫn lên tầng bốn. cho cô mười phút, cô đưa xuống đây cho . Nếu , sẽ đích lên tầng bốn, từng phòng từng phòng tìm .”
Câu cuối cùng Trần Phồn nghiến răng . Tôn Hồng Anh ở đầu dây bên thể từ những lời rằng cô gái nhỏ lúc ở bờ vực bùng nổ.