Phùng Vân Ba ở đầu dây bên “hà hà”. Hồi đó cũng sợ di chứng gì, còn mời danh y ở kinh thành khám cho, vấn đề gì cả.
Chỉ là vài vị thuốc thông thường, lượng cũng nhiều. Phùng Vân Ba đưa cho bác sĩ trực đêm, đây là phương thuốc dân gian gia đình tìm . Bác sĩ lúc cũng cách nào khác , tất cả các xét nghiệm , tất cả các bệnh chứng đều loại trừ, vẫn là đau bụng vô cớ. Đã thì đành “còn nước còn tát” thôi.
Tần Hồng Binh đau đến mức trán lấm tấm mồ hôi, đồ lót giữ ấm sớm mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm. Phùng Vân Ba bưng một bát thuốc Bắc đen sì đến, Tần Hồng Binh kháng cự, nhưng Phùng Vân Ba , uống thuốc bụng sẽ đau nữa, Tần Hồng Binh đành nghiến răng uống hết bát thuốc còn nóng hổi đó.
Thuốc hiệu nghiệm khá nhanh. Sau khi Tần Hồng Binh hết đau, ngửa mặt giường bệnh, ánh mắt trống rỗng lên trần nhà màu trắng. Trải nghiệm cả đêm nay của , cứ như một giấc mơ. Hắn bây giờ còn chút nghi ngờ, liệu cái bụng của nãy, thật sự đau đến mức chịu nổi như trong ký ức của ?
Phùng Vân Ba giàu kinh nghiệm : “Bây giờ chắc là còn đau nữa ? Nếu đau thì chúng dậy, dọn dẹp một chút, đưa về nhà nhé.”
Tần Hồng Binh từ từ dậy khỏi giường bệnh, chút dám tin mà xoa xoa bụng, một chút cũng đau nữa. Cậu hỏi Phùng Vân Ba: “Vừa thật sự đau bụng hả?”
Phùng Vân Ba gật đầu: “ , thật sự đau bụng, đau đến chịu nổi, còn nữa. Nếu tin, sẽ mời y tá trực đến kể cho .”
Tần Hồng Binh lắc đầu: “Thôi khỏi , lợi hại . Anh là ân nhân cứu mạng của , Phùng Vân Ba, sẽ ghi nhớ ơn .”
Phùng Vân Ba bật : “ gì mà cần nhớ? Tấm bằng đại học của còn là nhờ nhà giúp mới đó. Cậu cũng cần ghi nhớ gì về , chỉ cần nhớ kỹ là ngàn vạn đừng chọc cô nhóc đó, cũng đừng chọc những xung quanh cô nhóc.”
Tần Hồng Binh gật đầu lia lịa. Bây giờ dám chọc Trần Phồn chứ, chỉ Trần Phồn cho núi cao còn núi cao hơn, thế giới nhiều tài năng kỳ lạ mà . Trần Phồn còn nhược điểm của trong tay, bây giờ thường xuyên bày tỏ lòng trung thành với Trần Phồn, sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh với Trần Phồn rằng cải tà quy chính.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-558.html.]
Trần Phồn tin Tần Hồng Binh sẽ cải tà quy chính, chó thể bỏ tật ăn phân, như Tần Hồng Binh, áp lực sinh tồn, sở thích lớn nhất là tìm kiếm những cô gái trẻ. Đợi dần quên bài học Trần Phồn dạy, nhất định sẽ lộ cái đuôi cáo của . bây giờ, Tô Hương Phụ ở trường học thì cần lo lắng cô sẽ khác bắt nạt nữa.
--- Chương 330: Giá trị của việc tặng quà ---
Chuyện Tần Hồng Binh mất mặt, dám kể cho khác, nhưng sự sợ hãi kìm nén trong lòng cần lắng để trút bỏ, vì , Phùng Vân Ba trở thành đối tượng trút giận nhất.
Phùng Vân Ba đưa Tần Hồng Binh về ký túc xá trường học của xong liền định , Tần Hồng Binh cứ níu kéo buông: “Phong thiếu, Phong thiếu, đừng vội, giúp , vài câu ?”
Phùng Vân Ba nghĩ đến chuyện từng lột đồ bàn ở đồn cảnh sát, thật cũng khá mất mặt, nhưng lúc đó vì mặt của mấy vị phụ , Trần Phồn dù cũng giữ mấy phần thể diện, cho nên, so với Tần Hồng Binh thì cũng đến nỗi là quá nhục nhã.
Chỉ cần sự so sánh, thể nhanh chóng tìm điểm cân bằng tâm lý cho . Phùng Vân Ba, vốn dĩ kiên quyết , dừng bước, xuống ghế sofa trong phòng khách, lắng Tần Hồng Binh đang chiếc ghế đẩu nhỏ đối diện bàn bắt đầu kể lể về những chuyện xảy hôm nay.
Nghe Tần Hồng Binh lặp lặp một cách lộn xộn, Phùng Vân Ba thời gian điện thoại, thật sự còn sớm nữa, bèn với Tần Hồng Binh: “Không còn sớm nữa, về nhà nghỉ ngơi. Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, ngủ một giấc thật ngon, sáng mai thức dậy sẽ chuyện gì nữa .”
Tần Hồng Binh Phùng Vân Ba , Phùng Vân Ba đến giới hạn chịu đựng: “Đây là chuyện do tự chuốc lấy, chỉ cần còn ý nghĩ xa nào nữa thì sẽ chuyện gì xảy , rốt cuộc gì đáng sợ chứ?”
Tần Hồng Binh mếu máo: “Phong thiếu, Phong thiếu, thể cho , đắc tội với ai ?”
Phùng Vân Ba nhíu mày suy nghĩ một lát, nghiêm túc : “ chỉ thể với một cách nghiêm túc rằng, đó là thể trêu chọc , ngay cả khi thêm cô của , dượng của , cũng là đối thủ của . Tốt nhất là nên tự lo lấy .”