Khánh Lai lời của Trần Phồn chọc : “Em ăn gì thì cứ ăn, đợi Diệp Du về , ăn gì chúng mua cho ?”
Trần Phồn tủm tỉm gật đầu, lấy thêm vài món bỏ giỏ hàng. Thấy giỏ đầy, cô tiếc nuối : “Lẽ là chúng lấy một chiếc xe đẩy hàng, xe đẩy nhiều đồ hơn.”
“Sao em nghĩ đến chuyện, chúng mua nhiều đồ thế , xách về nhà cũng khá xa đấy?”
Trần Phồn nghĩ đến chiều xe đạp về, khúc khích ngớ ngẩn. Trước mặt trai, một đứa em ngốc nghếch là .
Xếp hàng tính tiền, Khánh Lai vẫn bạn học cấp ba của đuổi kịp.
“Vừa nãy thấy là ở tầng hai, qua thấy , còn tưởng nhầm, hóa nhầm thật. Trần Khánh Lai, chúng hơn hai năm gặp mặt.”
Trần Phồn tò mò cô gái dáng cao ráo, thanh tú . Phía cô gái hai đàn ông và một phụ nữ trông khá phong thái, chắc là bố cô .
Khánh Lai đành cứng rắn chào: “Ngô Mộng Vũ, chào .”
27_Trần Phồn chú ý thấy đôi nam nữ phía Ngô Mộng Vũ khi đánh giá Khánh Lai từ xuống , biểu cảm liền chút khó tả.
Ngô Mộng Vũ vui, thấy Trần Phồn, chào hỏi: “Chào Trần Phồn nhé, năm nay em thi đại học đúng , thi thế nào?”
Trần Phồn gật đầu, lúc đến lượt họ tính tiền, Khánh Lai với Ngô Mộng Vũ: “Chúng tính tiền đây, tạm biệt nhé.”
Nhân viên thu ngân tính tiền nhanh, một túi đồ lớn thanh toán gọn gàng trong nháy mắt. Khánh Lai trả tiền xong, vẫy tay với Ngô Mộng Vũ vẫn đang xếp hàng, một tay xách túi mua hàng, một tay nắm tay Trần Phồn, vội vã về phía cửa siêu thị.
--- Chương 314: Từ Tại Châu : “Phồn Phồn , ai là quen !” ---
Mẹ Ngô Mộng Vũ hỏi Ngô Mộng Vũ: “Đây là bạn học cấp ba của con mà con đỗ đại học Nhân Dân ?”
Ngô Mộng Vũ gật đầu: “Vâng, chính là , là giỏi nhất khóa chúng con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-533.html.]
Mẹ Ngô Mộng Vũ bĩu môi: “Mộng Vũ, giỏi đến mấy thì cũng chẳng là một đứa trẻ cha ? Mẹ khuyên con một câu, đừng đặt tâm tư .”
Sắc mặt Ngô Mộng Vũ khó coi: “Mẹ, như chứ? Chúng con chỉ là bạn học thôi.”
Mẹ Ngô Mộng Vũ gật đầu: “, các con là bạn học, nhưng bao giờ thấy con nhiệt tình với bạn học nào khác như ? Mộng Vũ, đôi mắt con với rằng con thích . Con , hôn nhân môn đăng hộ đối sẽ hạnh phúc.”
Ngô Mộng Vũ đè nén nỗi buồn, sự hổ trong lòng, nghẹn ngào : “Mẹ, từ khi bố chuyển công tác đến Bân Hải, thường xuyên với con những lời , tìm sẵn nhà chồng cho con ?”
Mẹ Ngô Mộng Vũ trả lời câu hỏi , mà với giọng điệu chân thành: “Con bây giờ còn trẻ, nhiều vấn đề con chỉ thấy bề ngoài thôi, đạo lý bên trong con hiểu, nhưng thì hiểu mà. Mẹ từng tuổi , còn nghĩ gì khác, chỉ mong con thể sống hạnh phúc trọn đời.”
“Vậy cho con , hạnh phúc mà nghĩ là gì?”
“Vấn đề hạnh phúc là gì, một nghìn một nghìn câu trả lời. Con là đứa con duy nhất của bố , chúng nuôi con lớn khôn như ngọc như ngà, chỉ mong con thể thuận lợi, vô lo cả đời. Mẹ , con luôn cảm thấy kiểm soát con quá nhiều, nhưng là vì cho con.”
Ngô Mộng Vũ lau nước mắt nơi khóe mắt: “Mẹ, điều gì là nhất cho con ? Điều cho là và điều con cho là là khác .”
Mẹ Ngô Mộng Vũ lắc đầu, Ngô Mộng Vũ liền hỏi bố cô đang cạnh : “Bố, bố cũng nghĩ những gì đều đúng ?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Bố Ngô Mộng Vũ hòa giải cho hai con: “Mộng Vũ, xuất phát điểm của con là , chỉ là quá trình chút khó chấp nhận đối với con.”
Ngô Mộng Vũ mắt đỏ hoe, buồn bã : “Con ý của bố .”
Nhìn con gái phía cúi đầu nữa, bố Ngô Mộng Vũ nhỏ với Ngô Mộng Vũ: “Bà với con bé ? Con bé lớn , suy nghĩ riêng của , bà kiểm soát nó quá chặt, nó càng phản kháng.”
Mẹ Ngô Mộng Vũ nhỏ: “Con trai lớn của bạn học năm ngoái nghiệp đại học, cũng là Đại học Nhân Dân, về mở công ty riêng. thấy , điều kiện gia đình cũng hơn hẳn Trần Khánh Lai một đoạn dài. Nếu ông chọn, ông chọn ai?”
Bố Ngô Mộng Vũ sờ cằm, suy nghĩ một lát, “ chọn con của bạn học bà, ít nhất trong nhà đầy đủ bố , khí gia đình cũng hơn.”
Mẹ Ngô Mộng Vũ gật đầu: “ cũng nghĩ . tìm hiểu về Trần Khánh Lai , là làng Trần Điền, mất cha từ nhỏ, một ông lang già nhận nuôi. Ông lang già đó qua đời mấy năm , hai em sống nương tựa . Ông xem, con gái chúng gả một gia đình như thì sẽ sống cuộc sống thế nào?”