Trần Phồn mím môi lắc đầu: “Anh Chu, thật sự cần . Anh cũng bận công việc mà. Em Dì Ba nhà máy ở thị trấn xây xong , bận rộn cả ngày, chuyện của em cần lo lắng mãi thế .”
Mặc dù Trần Phồn dặn dò như , nhưng Chu Vũ Sâm vẫn cứ đến khi thể. Mỗi đến, đều ghé nhà hàng sủi cảo mua hai cân sủi cảo, đó mua thêm đồ ăn thức uống sẵn, hoa quả cũng mua ít. Các đồng nghiệp của Chu Vũ Sâm đều cảm thấy ngay cả trai ruột của cô cũng bằng Chu Vũ Sâm.
Bước sang tháng Sáu, nhiệt độ đột nhiên tăng lên. Còn một tháng nữa là thi đại học, tinh thần căng thẳng tột độ. Trần Phồn tối nào cũng sân vận động dạo một vòng để giải tỏa những bức bối tích tụ một ngày học.
Hôm đó, Dương Hồng dạo cùng cô ở sân vận động. Gió thổi từ núi xuống dễ chịu. Trần Phồn gần bục chủ tịch đoàn, cảm nhận sự vỗ về của làn gió mát, ngắm những qua xung quanh.
Dương Hồng: “Trần Phồn, xem nên đăng ký chuyên ngành gì thì hơn?” Dương Hồng lúc chút mơ hồ, cô tương lai công việc gì, nhà cũng cho cô nhiều lời khuyên, bản cô cũng chủ ý gì.
Trần Phồn: “Cậu gì? Cậu gì thì chọn chuyên ngành đó thôi. Giống như nè, tương lai một bác sĩ Đông y, thì sẽ chọn chuyên ngành Đông y. Theo tính cách của , giáo viên, hoặc nghiên cứu khoa học, đều .”
Dương Hồng giáo viên thì bắt đầu nhíu mày: “Nhìn Thầy Trần kìa, bây giờ thấy sợ giáo viên , mệt mỏi quá.”
Trần Phồn: “Chúng đừng giáo viên cấp ba, giáo viên cấp ba mệt lắm. Chúng cũng đừng giáo viên tiểu học, giáo viên tiểu học ngày nào cũng đối mặt với lũ trẻ con, phiền lắm. Chúng giáo viên đại học , giáo viên đại học nhàn hơn, nhiều tiết, thời gian nghỉ cũng dài, thoải mái vô cùng.”
Mắt Dương Hồng sáng lên: “Vậy thì thi trường đại học nào đây?”
--- Chương 275: Thanh xuân mơ hồ ---
Lãnh Hàn Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-475.html.]
Nhiều thí sinh sắp thi đại học một nhận thức rõ ràng về tương lai, ai cũng giống Trần Phồn, ngay từ nhỏ một định hướng để phấn đấu. Rất nhiều khi thi đại học xong, đến lúc điền nguyện vọng vẫn còn đang suy nghĩ học chuyên ngành gì, giống như Dương Hồng .
Trần Phồn: “Trường sư phạm nhất chắc là Đại học Sư phạm Bắc Kinh đó, nếu thì định thi trường ?” Trần Phồn khi đưa Khánh Lai nhập học, chú hai và thím hai vài câu. Thực , Trần Phồn và bạn bè nhiều kênh để tiếp nhận thông tin. Trần Phồn là do Diệp Thanh Minh thường xuyên kể cho cô những chuyện bên ngoài, nên cô thêm một kênh tiếp nhận thông tin từ thế giới bên ngoài so với nhiều khác.
Phần lớn học sinh thực đều giống Dương Hồng, họ chỉ rằng thi đại học quan trọng, nếu thi thì thể đăng ký một trường hơn, nhưng họ từng suy nghĩ học chuyên ngành gì, tương lai công việc gì.
Dương Hồng tự tin: “Trường ở Bắc Kinh ? Có khó thi lắm ? Với thành tích của mà thi trường ở Bắc Kinh thì vẻ khó khăn nhỉ?”
Trần Phồn: “Mặc kệ khó khăn , chúng cứ chuẩn thật . Thi xong thì hỏi Thầy Trần về điểm chuẩn các năm . Nếu đủ điểm thì chúng cứ đăng ký. Còn về chuyên ngành gì thì tùy theo sở thích của thôi, thích môn nào trong các môn Toán, Lý, Hóa thì cứ đăng ký môn đó.”
Dương Hồng thích vật lý: “Vậy thì sẽ đăng ký chuyên ngành vật lý, giáo viên vật lý.”
Trần Phồn: “Vật lý đó. Sau nếu giáo viên nữa, còn thể thi nghiên cứu sinh chuyên ngành liên quan, nghiên cứu cũng tệ.”
Dương Hồng: “Trần Phồn, thật sự quá đề cao , giỏi như nghĩ.”
Trần Phồn: “Mình ở bên ba năm , trình độ của mà ? Cậu chỉ là quá thiếu tự tin thôi, tin bản chứ. Cậu xem hai kìa, năm đó thi Đại học Bến Hải, đó thi Đại học Đông, , thêm hai mươi điểm cộng, liền bắt đầu nhắm đến Đại học Nhân dân. Thành tích của hai kém nhiều lắm đó.”
Dương Hồng: “Anh hai giỏi lắm, thật đó. Các bạn nam trong lớp chúng đều ngưỡng mộ hai , cố gắng hết sức năm lớp mười hai, thế mà Đại học Nhân dân . Nhiều dù thêm bao nhiêu điểm cộng nữa, cũng khả năng đó.”
Đi đến phía nam sân vận động, khi bước xuống bậc thang, là một đất trống. Nơi mọc đầy cỏ dại. Giáo viên chủ nhiệm của mấy lớp liên hệ với bộ phận hậu cần của trường để phối hợp, khi trời nóng sẽ dọn dẹp sạch sẽ nơi đây và trải cát sông lên, như sẽ muỗi côn trùng gì.