Diệp Du lắc đầu: "Cũng hẳn là từng yêu. Hồi cấp ba, một bạn nữ khá tình cảm với . Chỉ tiếc là trường quân sự, bình thường thể thường xuyên ngoài. Dù là thư, gọi điện, cũng thể thường xuyên gặp mặt. Anh bạn bè , bạn trai . Mấy đứa trong ký túc xá bọn cứ an ủi rằng 'đại trượng phu lo gì vợ', nhưng thực trong lòng vẫn buồn."
Trần Phồn đầy thông cảm: "Vậy đợi nghiệp, lỡ phân công đến một nơi xa xôi, mà tìm yêu ?"
Diệp Du suy nghĩ một chút, : "Chắc là cũng giống như nhiều trong khu tập thể, gia đình sẽ giúp giới thiệu một gia cảnh tương đương, nhất là con cháu của bạn bè cũ hoặc đồng nghiệp cũ của ông bà, cũng thể là con cái của đồng nghiệp hoặc bạn bè của bố. Người rõ gốc gác, chỉ cần chúng đồng ý, hẹn hò một thời gian, thì sẽ nộp báo cáo kết hôn, kết hôn."
Trần Phồn liền bắt đầu xót xa cho Diệp Du: "Anh xem, thi trường quân sự chứ? Nếu học một trường đại học bình thường, thì thể giống như nhiều bạn nam khác, tận hưởng tình yêu học đường. Em , tình yêu trong đại học , lãng mạn."
Diệp Du nhịn gõ đầu Trần Phồn một cái: "Em mau dừng , khoác lên bộ quân phục là nguyện vọng lớn nhất đời . Từ nhỏ mong lớn lên sẽ mặc bộ quân phục , mà em ở đây xáo động quân tâm của ."
"Con đây là xót mà. Anh đừng thấy hai bận rộn suốt ngày ngơi tay, theo những gì con , mấy thầm mến đấy. Có một bạn nữ cùng khối với , học cùng lớp, thích suốt ba năm cấp ba. Chỉ là khi lên đại học, họ còn liên lạc ."
Diệp Du lập tức trợn tròn mắt: "Phồn Phồn, phát hiện em chẳng chuyện gì là thế hả?"
Trần Phồn đắc ý lắc đầu: "Anh , ký túc xá trường học chính là nơi tụ tập đủ thứ chuyện thị phi hả? Bất kể là ký túc xá nam nữ, đều cực kỳ hứng thú với mấy tin tức hồng hồng phấn phấn đó. Hơn nữa, vì mối quan hệ giữa em với hai, chị Na chuyện gì cũng về kể cho em . Em từng thấy cô bé đó , trông cũng , dáng khá cao, thanh mảnh, da trắng nõn nà, chuyện nhỏ nhẹ, dịu dàng. Nghe còn tặng quà gì đó cho hai em nữa, hai tặng quà đáp lễ cho ."
"Em quan tâm hỏi dò Khánh Lai cho kỹ?"
"Em ngốc , em mà hỏi hai mấy chuyện , chẳng mắng c.h.ế.t em . Anh cũng đừng hỏi nha, hai , trông thì hiền lành thôi, chứ thấy nổi giận bao giờ ."
Hai em trò chuyện ăn vặt trong phòng khách tầng . Phía , Tô Di cùng Diệp Thanh Minh thăm hỏi một đồng nghiệp, còn đến tỉnh thành viếng thăm vài vị lãnh đạo, bận rộn đến tận mùng năm Tết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-428.html.]
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Sáng sớm mùng sáu, Trần Phồn học báo danh. Diệp Thanh Minh và Tô Di về muộn tối hôm . Vì họ sẽ về ăn tối, Trần Phồn và Diệp Du căng tin gọi vài món. Trong cơ quan chỉ còn trực ban, căng tin cũng chỉ trực ban, thêm đang trong những ngày Tết, mấy món ăn hương vị cũng chẳng .
Trần Phồn những món ăn mắt, ngon miệng, hứng thú thiếu hẳn, với Diệp Du: "Hay là em học nấu ăn ?"
Diệp Du liền hỏi Trần Phồn: "Vậy chị chịu học cho đàng hoàng?"
"Ông ngoại bắt em học . Cứ cái gì ông ngoại bắt em học thì em nghĩ em cần học. Em thấy hai nấu ăn giỏi ? Đó là do ông ngoại dạy đó, ông ngoại nấu ăn ngon. Ông ngoại còn , bà ngoại với nấu ăn đều , đó là vì nhà họ Trần , đàn ông bếp."
Diệp Du học: "Em cho dù học nữa, chị nghĩ em bao nhiêu cơ hội để trổ tài chứ?"
Trần Phồn tiếp tục khuyên nhủ: "Học nhiều kỹ năng bao giờ thừa , học thể , nhưng kỹ năng đó thì khác. Lỡ may lúc nào tình huống khẩn cấp, cần đến tài nghệ của em, thì em chẳng sẽ một tiếng vang danh ?"
"Em sẽ suy nghĩ kỹ xem ." Diệp Du .
Diệp Thanh Minh và Tô Di trở về, thấy hai đứa trẻ đang đợi họ bên bàn ăn, những món ăn bàn, hai vội vàng rửa tay bếp thêm vài món nóng hổi mang .
"Phồn Phồn , ngày mai con học , bố xin , về sớm hơn để chuẩn thêm mấy món cho con."
Trần Phồn vội : "Bố ơi, chúng là cha con ruột thịt mà, thật sự cần khách sáo . Cả nhà quây quần vui vẻ ăn bữa cơm là lắm ."
Tô Di cũng cảm thấy
, buổi trưa hôm nay cô tranh thủ lúc nghỉ ăn cơm trung tâm thương mại ở tỉnh thành, mua cho Trần Phồn hai bộ quần áo: "Phồn Phồn, dì mua quần áo theo sở thích thường ngày của con đó, lát nữa con thử xem , xem cỡ ."