Trần Phồn lật sách trong tay, thờ ơ : “Cậu nghĩ nhiều quá , nếu tớ giúp bài, bắt sẽ ghi cùng với đấy. Tớ còn thi đại học, vì chút thù lao của mà để vết nhơ thì đáng.”
Thẩm An Vũ liền : “Cậu cần sợ, chỉ cần hai đứa hành động nhỏ một chút, giám thị dù bắt cũng dám gì chúng , tớ là của sở giáo dục, trường học dám gì chúng cả.”
Trần Phồn vẫn hề lay chuyển: “Sở giáo dục thì ? Vương tử phạm pháp cũng như thứ dân, con gái của huyện trưởng phạm cũng chịu phạt.”
Thẩm An Vũ nhỏ giọng : “Là đáng phạt, nhưng mức độ phạt thể nhẹ hơn một chút, tớ sẽ đưa hết tiền tiêu vặt tớ tiết kiệm nửa năm cho , tớ tiết kiệm hơn ba trăm tệ.”
Người phía Trần Phồn là một nam sinh tên Dương Xương Bình, từng thứ năm của lớp trong kỳ thi giữa kỳ. Nghe Trần Phồn và Thẩm An Vũ chuyện, : “Mấy đang bàn cách gian lận ?”
Trần Phồn vội vàng tự bào chữa: “ nào , đừng bậy. Để thầy Trần thì mắng c.h.ế.t mất. Bản còn bùn lội qua sông xong, gì khả năng quản chuyện khác.”
Dương Xương Bình tò mò hỏi Trần Phồn: “Trần Phồn, thật khâm phục . Cậu là thời gian học ít nhất trong những bạn top đầu của lớp . Nếu kéo dài thời gian học một chút, chắc chắn thể top ba.”
Trần Phồn vội vàng xua tay: “Đừng mà, lớp tàng long ngọa hổ cả. Nhìn mấy chị phía xem, ai mà chẳng năng khiếu chăm chỉ? Còn á, thầy Trần còn bảo trưởng thành, bảo học hỏi các nhiều hơn.”
Dương Xương Bình với Thẩm An Vũ: “Đừng thấy sư tỷ tuổi nhỏ mà coi thường nhé, thành tích học tập của cô đấy. Kỳ thi giữa kỳ là do sơ suất thôi, nếu thì hàng .”
Ánh mắt Thẩm An Vũ Trần Phồn càng thêm nóng bỏng. Trần Phồn giả vờ tức giận với Dương Xương Bình: “ bảo mà, chẳng ý gì cả. Một kỳ thi quan trọng như mà cố tình gây trở ngại cho . Nếu thi kém hơn , sẽ tìm thầy Trần, sẽ tố cáo hành vi tội của với thầy Trần!”
Học sinh trong lớp ở với lâu, dù nam nữ vẫn giữ kẽ, sợ chuyện giao lưu nhiều sẽ hiểu lầm là yêu sớm. giữa các nam sinh trong lớp và Trần Phồn thì gánh nặng tâm lý đó, cứ như thể vì Trần Phồn còn nhỏ tuổi nên đặc biệt bao dung với cô.
Quan hệ giữa các nữ sinh lớp Một, lớp Hai và Vu Hải Tân cũng . Nữ sinh đôi khi chắc chắn về bài tập nào đó thì sẽ gọi Vu Hải Tân đang giữa lớp. Còn về các nữ sinh lớp Một, đó là vì Vu Hải Na ở lớp họ, mà Vu Hải Tân là em trai của Vu Hải Na, nên Vu Hải Tân cũng giống như em trai của các nữ sinh lớp Một.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-398.html.]
Thẩm An Vũ chợt hiểu : “Lớp các xếp báo danh theo thứ hạng thi ?”
Trần Phồn gật đầu: “ , lớp các ?”
Thẩm An Vũ lắc đầu: “Lớp xếp thế nào, dù thì cũng xếp theo thứ hạng thi giữa kỳ. Nếu xếp theo thứ hạng thi, chắc cuối cùng mất.”
--- Chương 226: Đạo ---
Sau khi tiếng còi thi vang lên, giám thị liền mang theo những tập đề thi niêm phong phòng học.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Hai trường cấp ba vốn dĩ luôn cạnh tranh gay gắt. Giám thị đặt đề thi lên bàn giáo viên xong, một vòng quanh lớp, lấy hết những quyển sách để trong ngăn bàn đặt lên bàn giáo viên.
Thẩm An Vũ căng thẳng với Trần Phồn: “Nghiêm ngặt đến thế ? Chẳng chỉ là một kỳ thi cuối kỳ thôi ư? Có cần ?”
Trần Phồn liếc một cái, gì. Rất nhanh đó, đề thi phát xuống. Trần Phồn lướt qua đề và yêu cầu văn, khi nắm rõ trong lòng, cô bắt đầu từ những câu trắc nghiệm phía .
Trần Phồn bài nhanh, đặc biệt là môn Ngữ văn. Với một từ nhỏ thuộc lòng các y điển cổ, cô đương nhiên ưu thế học tập đối với môn Ngữ văn.
Làm xong những câu hỏi phía , cô bắt đầu bài văn. Trần Phồn tranh thủ sang bạn cùng bàn tạm thời của , phát hiện xong phần trắc nghiệm, đang cắn đầu bút, cau mày chằm chằm phần điền từ thơ cổ.
Trong lòng khẩy, Trần Phồn cúi đầu tiếp tục bài văn của , một mạch trôi chảy, cảm giác vô cùng tuyệt vời. Trần Phồn chút đắc ý, khi bài văn xong một lượt, cô bắt đầu kiểm tra từ phần trắc nghiệm phía .
Kiểm tra xong, định đặt bút xuống thì Thẩm An Vũ đẩy bài thi của sang phía Trần Phồn, ánh mắt cầu khẩn cô. Trần Phồn nghĩ, nếu cô từ chối Thẩm An Vũ, e rằng tên sẽ đỏ hoe mắt ngay tại chỗ.
Trần Phồn bắt đầu từ phần trắc nghiệm, lượt xem từng câu, mười câu chắc chỉ đúng một nửa. Còn phần điền từ phía thì càng tệ hơn, điền hai chỗ trống mà vẫn sai. Trần Phồn chút hiểu, phần điền từ thơ cổ đơn giản như , thuộc chứ?