Sư Di lúc : “Tư Lan , chính sách yêu cầu đối với việc kinh doanh của quan chức, em sẽ phối hợp với công việc của , nếu cần em từ bỏ công ty hiện tại, cũng vấn đề gì.”
Diệp Thanh Minh : “Cái em đừng lo lắng, em cứ kinh doanh công ty của thật là . Em kinh doanh công ty khi kết hôn với , trướng bao nhiêu trông cậy em để kiếm ăn, lý do gì, kết hôn với từ bỏ những thứ . Chỉ là một nơi cần chú ý kiêng kỵ, quá lằn ranh đỏ là .”
Hai trò chuyện ngừng, mấy tiếng đồng hồ đường sá, mà nhanh hết.
Sau đó Diệp Thanh Minh cầm lấy vô lăng, lái xe nhanh đến khu đại viện nơi hai ông bà già họ Diệp ở.
Sau khi đăng ký ở cổng đại viện, Sư Di qua cửa sổ xe khu đại viện trông vẻ cổ kính .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Trong sân trồng nhiều cây, một cây trông vẻ tuổi đời, từng ngôi nhà nhỏ hai tầng hoặc ba tầng mái ngói đỏ gạch đỏ, ẩn giữa lùm cây, cả khu đại viện cảm giác yên tĩnh.
Diệp Thanh Minh với Sư Di: “Bố bình thường ở đây, đôi khi sẽ cùng bạn bè chiến đấu cũ đến viện điều dưỡng ở một thời gian, họ thường sống cùng chúng . Lần thể ở Bờ Biển mười mấy ngày, là giới hạn .”
Sư Di và hai ông bà già sống chung thời gian nhiều, chỉ vài ngày. Vốn dĩ họ lên kế hoạch cùng từ Bờ Biển về Kinh Thành, nhưng một bạn chiến đấu cũ của hai ông bà bệnh, họ vội vã về Kinh Thành thăm bệnh, nên về nhà sớm hơn.
“Ba em chúng công việc đều bận, đặc biệt là cả, dịp lễ Tết còn bận hơn, ai thời gian thì về thăm bố , bình thường bố ở đây. Đương nhiên , chúng thời gian thì về thăm, em quen ở đây. Nếu quen, còn một cái sân nhỏ gần Nhị Hoàn, ở đó cũng .”
Tô Di kinh ngạc : “Ôi, còn một cái sân nhỏ ở Nhị Hoàn ?”
Diệp Thanh Minh ừm một tiếng: “Là bố cho từ mấy năm , nhà bỏ trống một thời gian , tìm lúc nào đó chúng xem thử.”
--- Chương 158 Hiền nội trợ ---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-295.html.]
Tô Di đón tiếp nồng nhiệt, vì đây là kỳ nghỉ Quốc tế Lao động, cũng là để ngày mai Diệp Thanh Minh mời bà con họ hàng đến uống rượu mừng. Bác cả Diệp gia và bác cả gái về Bắc Kinh từ hôm qua, kể bác hai Diệp gia và bác hai gái vốn ở Bắc Kinh.
Người nhà vẫn đang chờ họ đến mới ăn trưa, Tô Di thấy ngại: “Bố, , chúng con đến cũng chắc giờ nào, bố cứ ăn , cần đợi chúng con ạ.”
Bà cụ Diệp tủm tỉm : “Đây là đầu con về, thể đợi chứ? Nào, chúng ăn cơm , ăn xong , để chị dâu cả và chị dâu hai của con kể cho con về những họ hàng sẽ đến uống rượu mừng ngày mai nhé.”
Bữa trưa ăn náo nhiệt. Sau khi ăn xong, Tô Di và Diệp Thanh Minh dỡ quà từ xe xuống. Thấy Tô Di chuẩn nhiều quà như , trong Diệp gia đều cảm thấy cô con dâu út mới về là khéo léo, chu .
Diệp Thanh Minh : “Mấy thứ đều do Tô Di mua ở ngoài. Con bận việc, cô hỏi con cần chuẩn quà cho những nào, con đưa cô một danh sách, cô cứ theo danh sách mà chuẩn . Đồ vật quá đắt đỏ, chỉ là chút tấm lòng của chúng con.”
Bác cả gái Diệp gia : “ thấy là tấm lòng của Tô Di, chứ tấm lòng của . Cậu thế nào chúng còn , bận việc thì chuyện gì cũng bỏ bê.”
Cứ thế , mãi đến tối. Sau khi ăn tối, bác cả Diệp, bác hai Diệp và Diệp Thanh Minh lên thư phòng ở tầng hai chuyện.
Cái thư phòng bình thường ai dùng, cũng chỉ vì Diệp Thanh Minh sắp về tổ chức tiệc nên mới dọn dẹp sơ qua.
Diệp Thanh Minh mang một ấm nước nóng từ lên, rót cho ba em mỗi một chén . Ba em vây quanh bàn xuống, bắt đầu trò chuyện phiếm.
Bác hai Diệp : “Trịnh Vân Tuyết khi việc định, vẫn . Nghe , mấy hôm cô nước ngoài .”
Diệp Thanh Minh kinh ngạc: “Với phận của cô , thể dễ dàng nước ngoài chứ?”
Bác hai Diệp : “Theo quy định là thể, nhưng nhà họ Trịnh già vẫn chút quan hệ. Hơn nữa, công ty của cả Trịnh kéo ít góp vốn. Với đà , nhà họ đang mở rộng quy mô lớn, chỉ tiếc là kế nghiệp, công ty lớn đến mấy cũng gốc rễ.”
Bác cả Diệp gia luôn ở trong quân đội, hiểu nhiều về những chuyện , nhưng cũng cản trở việc ông cũng một chuyện phiếm: “Bên một vị lãnh đạo nhà họ Trịnh bồi dưỡng từ mấy năm , cả Trịnh tìm đến tận cửa khó. Người , tâm ý lo việc huấn luyện binh lính, nếu thì cũng đến mức nhiều năm như mà tiến bộ gì lớn.”