Ghế bên trong chiếc xe của họ cải tạo , ghế rộng rãi, giữa hai hàng ghế thậm chí còn một cái bàn hàn cố định, hai hàng ghế phía bằng một chiếc giường, mệt , còn thể một chút.
Bà Diệp an ủi ông: “Phồn Phồn quen chúng mà, đợi con bé quen , sẽ ở cùng chúng nhiều hơn.”
Ông Diệp cũng gì, nhưng trong lòng đang lo lắng. Chắc đứa trẻ vẫn còn nhớ hận việc nó năm đó ly hôn rời khỏi nhà họ Diệp, chừng trong lòng còn oán hận nhà họ Diệp nữa. Đừng là quen , ngay cả ở cùng , cũng thể giống như những đứa cháu gái ngoan ngoãn, mềm mỏng nhà khác, gọi họ một tiếng ông nội bà nội .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Bà Diệp : “Con dâu cả và con dâu thứ hai vẫn luôn với là Phồn Phồn giống y hệt lão Tam. còn nghĩ, con gái với bố, mà giống nhiều đến thế chứ? Bây giờ xem, ôi chao, chẳng giống y hệt ? Bà bảo Thải Vy sinh con gái giống chứ? Thải Vy xinh đến thế mà.”
Bác hai nhà họ Diệp cạn lời: “Mẹ, đứa trẻ sinh giống ai, ai mà chứ? Thải Vy thể sinh con cho chúng , để đứa bé, là quá vĩ đại .”
Ông Diệp lúc : “ thấy đó, vẫn là cha của Thải Vy chủ kiến. ông thông gia ở trong rừng già Đông Bắc nhiều năm, chắc là một tấm lòng phóng khoáng.”
Bác hai nhà họ Diệp liền : “Chẳng là một tấm lòng phóng khoáng ? Nếu phóng khoáng, thể thư cho lão Tam, bảo lão Tam đến gặp con gái ? Dù thì, năm xưa Thải Vy ly hôn bỏ luôn, đó thì cô mất , chuyện mà đặt nhà ai, chẳng tìm đến tận cửa để chuyện ?”
Hai chiếc xe từ Trần Điền về Bến Hải. Trần Phồn tò mò hỏi Diệp Thanh Minh: “Bố ơi, ông bà nội ô tô đến ạ?”
Diệp Thanh Minh : “ , họ bằng chính chiếc xe con thấy đó, chiếc xe cải tạo bên trong, mệt .”
Trần Phồn hỏi: “Vậy họ sẽ ở Bến Hải khá lâu ạ?”
Diệp Thanh Minh ừ một tiếng: “Họ sẽ ở Bến Hải đến mùng Một tháng Năm, đợi khi nào bố và cô Tô của các con cùng Bắc Kinh thì mới về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-285.html.]
Trần Phồn mắt sáng lấp lánh, bám ghế lái: “Bố ơi, bố và cô Tô khi đăng ký kết hôn thì sẽ sống cùng ạ? Họ đến đây là để ‘kiểm tra’ con dâu mới ạ?”
Diệp Thanh Minh : “Kiểm tra gì chứ? Sao con tò mò mấy chuyện vặt trong nhà thế?”
Trần Phồn ha ha : “Rảnh rỗi việc gì , chẳng là chuyện phiếm thì là gì? Sau sẽ sống chung một mái nhà, đủ thứ dầu muối tương giấm nồi niêu bát đĩa, cái nhà sẽ nhộn nhịp lên thôi.”
Diệp Thanh Minh lái xe với Trần Phồn: “Hèn chi thầy Trần của các con , bạn học của con tật gì khác, chỉ là tính tò mò quá nặng, cứ thích dò la chuyện riêng tư của khác để thỏa mãn sự tò mò của .”
Trần Phồn cũng để tâm: “Bố ơi, bố và cô Tô khi kết hôn định sinh thêm con ạ?”
Diệp Thanh Minh vội vàng : “Chúng đều lớn tuổi thế , sinh con gì nữa? Chẳng là để cho ?”
Trần Phồn liền : “Bố nghĩ là đúng . Hai quan hệ huyết thống mà lập thành một gia đình, dùng gì để gia đình vững chắc? Phải dựa con cái. Con cái là sự nối dõi huyết mạch của hai , con , gia đình mới viên mãn. Đừng sợ tuổi lớn, con ở đây mà, đảm bảo bố sẽ em bé bụ bẫm.”
Diệp Thanh Minh vội vàng : “Con mau đừng với bố mấy lời ngông cuồng nữa. Cô Tô của các con cũng lớn tuổi , mang thai nữa, rủi ro quá cao, sinh nở đối với cô là chuyện lành gì. Bố ý định sinh thêm con, mấy đứa con như các con là đủ lắm .”
Tô Di sự hộ tống của Liễu Tư Lan, sớm kiểu tóc, mấy bộ quần áo, cuối cùng chọn một chiếc quần tây đen, một chiếc áo len lông cừu trắng, bên ngoài là một chiếc áo khoác gió màu be kiểu trench coat, chân một đôi bốt ngắn gót nhọn màu đen. Toàn trông thật thoải mái, nhưng toát lên vẻ trí tuệ và dịu dàng của một phụ nữ công sở.
Tô Di chút căng thẳng, Liễu Tư Lan an ủi cô: “Chị cần lo lắng , em thấy , chuyện hôn sự của chị, Bí thư Diệp và Trần Phồn là . Còn bố của Bí thư Diệp, họ chỉ đến xem chị thôi, chỉ cần Bí thư Diệp và các con của đồng ý, thì chuyện vấn đề gì cả.”
Sắc mặt Tô Di chút tái nhợt: “Tư Lan, hiểu , cảnh của tớ đặc biệt như , tớ chỉ sợ họ chê tớ là tái hôn.”