“ là tuổi cần học hành tử tế, đừng nghĩ nhiều gì, học hành chăm chỉ, chăm sóc cơ thể, phía còn mấy chục năm nữa mà.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Chu Thừa Kiệt ngừng , , em đúng. Còn Chu Thừa Hào, ghế đẩu, hai tay kẹp giữa hai chân, cúi đầu, trông đáng thương vô cùng, khiến Diệp Du mà nỡ.
Cuối năm, nhà nhà đều bận rộn, Chu Thừa Kiệt dám nán lâu, khi cáo từ, liền đưa Chu Thừa Hào về.
Chu Thừa Hào ở ghế phụ lái, tựa cửa xe, cảnh vật bên ngoài, cũng gì.
Chu Thừa Kiệt liếc em, hỏi: “Sao, một cô bé như , phục ?”
Chu Thừa Hào đầu , trai đang lái xe, bất lực : “Anh, nghĩ bây giờ em còn thể phục Trần Phồn ? Cô bé đó tài giỏi như , cho dù em phục, em cũng vốn liếng gì. Mấy ngày nay em vẫn luôn nghĩ, may mà em còn cơ hội, may mà còn muộn. Nếu em cứ tiếp tục như , em dám nghĩ cuộc đời em sẽ .”
Chu Thừa Kiệt an ủi, em trai của , cuối cùng cũng nghĩ thông suốt . Lãng tử đầu, cuối cùng cũng thể bớt một chút áy náy với em trai .
“Anh cả, nền tảng của em kém quá, cứ thế ôn tập, e rằng năm thi đại học em cũng thể đỗ một trường . Em nghĩ , dù đỗ một trường nổi tiếng lắm, em cũng học một môn kỹ thuật, học một nghề. Thầy giáo thường , kiến thức học đầu mới là an nhất.”
Hai em về tâm sự. Còn phía Trần Phồn, thì đang nhận lời chỉ trích từ hai của .
Trần Phồn thực sự chịu nổi, cuối cùng chỉ thể đảm bảo với hai rằng, sẽ chuyện uyển chuyển hơn, hàm súc hơn, thể năng kiêng nể như nữa.
Tối ba ăn cơm bàn sưởi. Diệp Du sờ chiếc chiếu sưởi ấm áp, chút buồn bã : “Mấy hôm nhà cửa còn náo nhiệt, giờ chỉ còn ba em , cảm giác thật lạnh lẽo.”
Khánh Lai liền : “Chỉ còn ba em ? Em thấy mấy đó ồn ào quá ? Một chút chuyện nhỏ cũng thể léo nhéo nửa ngày, tĩnh tâm bài tập cũng .”
Trần Phồn gật đầu: “ , Diệp Du, là sinh viên đại học , đương nhiên thể đồng cảm với tâm trạng của hai bây giờ. Anh , cứ mong cái kỳ nghỉ đông thể thêm sách, thêm bài tập, nhất là một kỳ nghỉ đông thể nâng cao thành tích lên mấy chục điểm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-238.html.]
Khánh Lai vội : “Mấy chục điểm thì khoa trương , em Chu Thừa Hào , kỳ nghỉ đông bắt đầu là theo gia sư học . Học sinh trường chúng , còn bao nhiêu nghỉ đông mời gia sư nữa.”
--- Chương 132: Tảo mộ ---
Trần Phồn ngờ, Diệp Mẫn lái xe đưa Diệp Thanh Minh đến Trần Điền.
Diệp Du thấy Diệp Mẫn, ngạc nhiên : “Anh ơi, đang nhiệm vụ ?”
Diệp Mẫn đặt cái thùng giấy trong lòng xuống, khinh bỉ : “Đầu óp cả ngày nghĩ gì ? Nhiệm vụ kết thúc về thì gì? Sao, còn cứ bám lấy ?”
Diệp Du ngượng nghịu : “Không , em thể nghĩ như chứ? Em chỉ là ngờ về ăn Tết. Nếu về ăn Tết, em chuẩn nhiều đồ ăn thích hơn .”
Diệp Mẫn liếc em một cái: “Nói hơn ai hết, lúc chi tiền thì đừng keo kiệt hơn ai.”
Diệp Du tủi : “Anh ơi, em vui nhé, gì mà lúc chi tiền em keo kiệt hơn ai? Anh quên đó hai em cùng phố, em mua cho một cây kem ốc quế, em còn nỡ mua cho một cây, em mua là cây kem sữa 2 hào.”
Diệp Mẫn khẩy: “, mua cho một cây kem ốc quế, nhưng đó bắt mua cho một cái mô hình ô tô ? Tiền của đủ mua, nhất quyết chịu, mua thì cứ mát mặt ông bà, mượn tiền bạn học để mua cho đấy.”
Diệp Du lẽ nhớ , hì hì hai tiếng, đưa Diệp Mẫn lạc rang hạt dưa rang mua từ phố về: “Anh ơi, ăn cái , cái là em phố xem rang đấy, thơm lắm.”
Diệp Mẫn bất lực : “Cậu đó, từ nhỏ , hễ đến lúc đuối lý là bắt đầu chuyển chủ đề.”
Khánh Lai sáng sớm bắt đầu chuẩn đồ dùng để tảo mộ. Diệp Thanh Minh khi chuyển hết đồ xuống xe, với Khánh Lai: “Khánh Lai, chúng tảo mộ ông ngoại của con , về con đưa bố thăm mấy vị trưởng bối trong làng cần thăm hỏi một chuyến.”
Khánh Lai đồng ý, bê cái mủng lớn đựng đầy đồ cúng từ nhà bếp . Trong thùng Diệp Thanh Minh mang về tiền vàng mã mua riêng, lấy thêm một dây pháo mà Chu Thừa Kiệt tặng hôm qua. Diệp Thanh Minh dẫn Khánh Lai cùng hai em Diệp Du, Trần Phồn, về phía nghĩa trang ở phía đông làng.
(Ảnh tìm kiếm mạng, nếu vi phạm bản quyền xin liên hệ để xóa ảnh. "Đại mủng" là giỏ lớn đan bằng cành liễu lột vỏ, thường dùng trong việc hiếu hỉ, tảo mộ dùng để đựng đồ cúng, tham gia việc hỉ dùng để đựng quà.)