Khánh Lai nghĩ đến lời Trần Cường chiều nay, liền : “Chắc chú ba với Trần Cường, Trần Mai họ kiếm kha khá tiền . Thím ba là , chuyện gì với khác, giữ trong lòng khó chịu, bà sẽ đến tìm Phồn Phồn mà kể lể.”
Diệp Du khá cạn lời: “Bà sợ Phồn Phồn sâu cạn mà kể chuyện của bà cho khác ?”
Khánh Lai liếc Diệp Du một cái: “Phồn Phồn mà kể cho khác, thím ba còn thể tiếp tục ? Trần Cường họ , kiếm khá nhiều tiền. Nhà chú ba định ít lâu nữa xây nhà , kiếm thêm hai năm tiền nữa, ở thôn xây hai nhà kính trồng rau. Chú ba lớn tuổi , ở ngoài hợp lắm.”
Ngô Văn Bác hứng thú hỏi: “Các xem, tiền ở miền Nam thực sự dễ kiếm đến ?”
Diệp Du vốn là từng miền Nam, liền : “Cái đó xem gì . Ở công trường thợ phụ, lao động chân tay, chỉ dựa sức lực, tự nhiên là kiếm nhiều. Nếu một nghề, thể thợ xây, thì kiếm nhiều.”
Khánh Lai gật đầu: “Trần Cường cũng đó. Trước đây nó ở nhà máy dệt, công nhân bảo trì, kỹ thuật cũng tệ. Sau khi nhà máy bên đó, đúng thời hạn là chuyển chính thức, bây giờ một tháng kiếm gấp hai ba so với ở nhà máy dệt ở thị trấn.”
Ngô Văn Bác cảm thán : “Vẫn là kỹ thuật thì mới kiếm tiền .”
Từ Tại Châu tự xe buýt về nhà, Trần Khánh Lai chuẩn cho một thùng giấy đựng đồ, thùng buộc bằng một sợi dây thừng gai, xách thì tiện hơn.
Liễu Tư Lan tan về nhà, thấy Từ Tại Châu về đến nhà, ngắm nghía hồi lâu, mới : “Tại Châu , thấy con béo lên nhiều ?”
Từ Tại Châu sờ sờ mặt , “Mấy ngày nay đồ ăn ngon, mỗi ngày mấy cái bánh màn thầu lớn, mà béo chứ? Con còn mang về một ít đồ Tết do chúng con tự , lát nữa con nếm thử xem .”
Liễu Tư Lan sinh ở thành phố, lớn lên ở thành phố, tuy cũng một họ hàng ở nông thôn. Vì bố của bà luôn giữ chức vụ cao, những họ hàng đó đến nhà thường khá e dè, ngay cả khi mang theo đặc sản quê nhà, cũng là qua xử lý . Như thế , đồ Tết tự chiên hấp, Liễu Tư Lan vẫn là đầu tiên thấy.
Từ Tại Châu học kỹ cách mấy món đồ Tết, tối nhà bốn món ăn một món canh, dùng chính đồ Tết mang về . Liễu Tư Lan nếm thử từng món một xong, với Từ Tại Châu: “Thằng Khánh Lai , thật là khiến thương, khiến phục. Chỉ dựa tính cách của nó, sự giúp đỡ của bố Phồn Phồn, đứa trẻ , nhất định thể xa.”
Từ Hàng gặm sạch một miếng thịt gà, uống một ngụm canh chua lè, với Liễu Tư Lan: “Hỏi xem cái thế nào, thời gian chúng tự , nếm thấy đúng là ngon thật.”
Từ Tại Châu đắc ý : “Con học xong , bố ăn, ngày mai con sẽ mua một con gà trống về, chúng tự .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-235.html.]
Anh trai của Từ Tại Châu, Từ Gia Thụ, ăn nửa cái màn thầu với cải thảo hấp: “ thấy cái màn thầu ngon, ngon hơn cả màn thầu chú Mã hấp.”
Từ Hàng liền : “Cái màn thầu là hấp bằng bếp củi, màn thầu chú Mã hấp là hấp bằng máy, hương vị thể giống ?”
Từ Tại Châu liền : “Màn thầu của chú Mã là nhào bằng máy nhào màn thầu, còn những màn thầu là chúng từng cái từng cái nhào . Bột nhào bằng tay với bột nhào bằng máy cũng khác mà. Mấy ngày nay sống thực sự quá đầy đủ, việc nhà, còn chợ lớn. Người ở chợ lớn đông đến mức, chen chúc như núi, những chỗ đặc biệt đông đúc, chen chúc đến mức chạm đất luôn.”
--- Chương 130 Nỗi phiền muộn của Diệp Thanh Minh ---
Trịnh Vân Tuyết hai lăm tháng Chạp rời Tân Hải, Kinh Thành.
Diệp Thanh Minh ở văn phòng đến hơn tám giờ tối, Thư ký Nghiêm đến rót cho một cốc nước ấm. Diệp Thanh Minh đồng hồ, : “Thủ Kiệt, trời còn sớm nữa, về nhà .”
Nghiêm Thủ Kiệt do dự một chút, với Diệp Thanh Minh: “Bí thư Diệp, ngài cũng về sớm nghỉ ngơi ạ.”
Diệp Thanh Minh xua tay, hiệu cho Thư ký Nghiêm mau tan về nhà.
Đặt tệp tin trong tay xuống, Diệp Thanh Minh cũng còn tâm trí nào tiếp tục ở văn phòng nữa, dọn dẹp một chút, mặc áo bông , liền về nhà.
Trong nhà lạnh lẽo vắng vẻ, Diệp Thanh Minh nhà bếp đun một ấm nước sôi, rót một cốc nước bưng đến thư phòng.
Cầm điện thoại lên, Diệp Thanh Minh gọi cho bác hai nhà họ Diệp.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Anh hai, Trịnh Vân Tuyết về Kinh Thành , nhà họ Trịnh ở Kinh Thành, chắc sẽ thêm nhiều động thái.”
Bác hai nhà họ Diệp ừ một tiếng, giọng trầm thấp : “ nhận tin , cô về một , còn dẫn theo mấy . Chắc là, đây là cô kéo về cho cả nhà họ Trịnh.”
Diệp Thanh Minh tâm trạng : “Cô cứ tiếp tục như , vạn nhất chuyện gì, sẽ liên lụy đến .”