Về đến nhà, kiểu gì cũng ăn một bữa sủi cảo. Trần Khánh Lai phố mua hơn hai cân thịt cừu, tìm thím Ba xin một ít hành lá, chuẩn gói sủi cảo nhân thịt cừu hành lá.
Thím Ba đến giúp, Trần Khánh Lai cho phép. Trần Khánh Lai sắp gói xong sủi cảo , thím Ba đến.
"Trần Mai nhà chúng , trường kỹ thuật lao động ở thành phố tập huấn . Nghe khi tập huấn ở đây, đến các nhà máy ở miền Nam là thể nhận việc ngay. Lãnh đạo thành phố , rằng khi Trần Mai và những khác đến đó, sẽ hưởng đãi ngộ như công nhân địa phương. Người đóng bảo hiểm lao động, Trần Mai nhà chúng cũng ."
Bảo hiểm lao động đối với nhiều vẫn sức hấp dẫn lớn. Có bảo hiểm, nghĩa là về già sẽ lương hưu để lĩnh, nửa đời sẽ bảo đảm.
Trần Khánh Lai ngờ việc diễn thuận lợi đến thế, liền thím Ba tiếp tục : " còn tuyển một đợt thợ phụ dùng cho công trường xây dựng, chú Ba nhà cũng thử. với chú là thì cứ . Đi là thể kiếm tiền. Bây giờ ruộng đồng việc, tự bận rộn từ trong ngoài là thể lo liệu nhà cửa thỏa . Chú Ba nhà nhờ giúp hỏi ba của Phồn Phồn một chút xem, chuyện thật , nếu là thật, thì để chú Ba nhà đăng ký ."
Trần Khánh Lai liền : "Thím Ba, cần hỏi . Chỉ cần là chính phủ đến tuyển , thím cứ để chú Ba yên tâm mà đăng ký là . Lãnh đạo thành phố , để lúc nông nhàn một con đường kiếm tiền, kiếm tiền , về nhà đón một cái Tết ấm no."
Thím Ba lúc mới hài lòng rời .
Trần Khánh Lai luộc xong sủi cảo, liền cửa gian nhà phía Nam gọi Trần Phồn: "Phồn Phồn, sủi cảo xong , ăn cơm , ăn xong tiếp."
Trần Phồn kéo khẩu trang mặt xuống, thu dọn các loại bột thuốc bàn, với Trần Khánh Lai: "Lần em là thuốc mê. Chỉ cần ngửi thấy là đảm bảo sẽ mềm nhũn như sợi mì ngay."
Trần Khánh Lai liền hỏi: "Vậy khi dùng thuốc đó uống thuốc giải ?"
Trần Phồn "ừm" một tiếng, cầm lấy một lọ thuốc khác bên cạnh: "Em thuốc giải thành dạng viên . Chỉ cần uống một viên, sẽ ngất."
Trần Khánh Lai thấy biểu cảm mặt Trần Phồn lắm, tò mò: "Thuốc em xong , thấy
mặt em vui thế?"
Trần Phồn bực bội : "Vừa nãy em nhớ một chuyện, quên mất xem tin tức ở đó, rằng ở một nơi nào đó phía Nam, trả thù lãnh đạo địa phương, tạo một vụ tai nạn xe . Anh hai, nếu ba em dùng tai nạn xe hãm hại thì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-136.html.]
--- Chương 65: Trần Phồn , hai, ngày mai đưa em tìm ba ---
Trần Khánh Lai lúc liền một cảm giác, thứ gọi là huyết thống , bình thường thể hiện , nhưng nếu đến lúc nguy cấp, sẽ biểu hiện rõ ràng.
Giống như Trần Phồn, cô thể khách sáo với Diệp Thanh Minh đến chăng nữa, nhưng khi liên quan đến sự an nguy của Diệp Thanh Minh, cô vẫn hoảng loạn.
Thở dài một tiếng, Trần Khánh Lai kéo Trần Phồn xuống ghế đẩu: "Phồn Phồn, em chỉ là suy nghĩ quá nhiều thôi. Chú Diệp là lãnh đạo, nếu an của một lãnh đạo việc thực tế như mà còn thể đảm bảo, thì dân sẽ thất vọng về chính phủ đến mức nào? Các cấp lãnh đạo sẽ để chuyện như xảy ."
Trần Phồn vẫn còn chút lo lắng: "Anh hai, là từng trải, em tin lời ."
Lúc trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn, mũi ngửi thấy một mùi thơm, cô hít hà mấy cái, cúi đầu liền thấy bàn bày mấy đĩa sủi cảo trắng muốt, béo tròn còn bốc nóng.
"Mới lò, mau ăn . Nếu em yên tâm về chú Diệp, ăn xong thì gọi điện cho chú ."
Trần Phồn rửa tay, trở về chấm sủi cảo với tỏi băm giấm ăn một đĩa lớn, ăn xong còn ợ một tiếng: "Anh hai, sủi cảo gói ngon thật đấy."
Trần Khánh Lai liền : "Em món gì mà ngon?"
Trần Phồn gật đầu: " , hai của em chỉ món gì cũng ngon, hai của em việc gì cũng nhất, hai của em là giỏi nhất."
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Trần Khánh Lai xoa xoa mái tóc mềm mại của Trần Phồn: "Em gội đầu ? Lát nữa sẽ đun nhiều nước nóng."
Trần Phồn đáp một tiếng, dậy gian nhà phía Nam cất những loại thuốc xong, cẩn thận cất giữ, đó mới bếp giúp Trần Khánh Lai đun nước nóng.
Tóc của Trần Phồn vẫn luôn khá ngắn. Hồi nhỏ là vì ai tết tóc cho cô, là vì bản cô chịu việc tết tóc, tóc dài đến vai là cắt ngắn.
Cô hơn một tháng cắt tóc , tóc dài đến gáy tai, tháng nghỉ Tết Dương lịch cắt một chút, đến Tết Âm lịch cắt thêm một nữa là .
Trần Phồn gội đầu xong, liền cùng Trần Khánh Lai trò chuyện trong phòng khách kiêm thư phòng.