“ , thuốc sắc thể trừ tận gốc cho . Vết thương của , vật lý trị liệu còn ý nghĩa gì nữa , em khuyên nên uống thuốc sắc.” Trần Phồn nghiêm túc trả lời.
Trần Khánh Lai liền : “Chuyện dễ thôi, nhờ của giúp chúng hỏi thăm chuyện nhà cửa, tìm nhà , chúng sẽ sắc thuốc trong căn nhà đó, thế là giải quyết vấn đề cho ?”
Tôn Nhất Minh đánh giá Trần Phồn từ xuống : “Em gái, tuổi nhỏ như mà y thuật cao siêu đến thế, cảm thấy chân thật chút nào ?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Trần Phồn nghĩ nghĩ, với Từ Tại Châu: “Từ Tại Châu, mấy ngày nay sáng sớm thức dậy là tiêu chảy ?”
Từ Tại Châu đột nhiên Trần Phồn như , ngẩn một lúc mới cẩn thận hỏi: “Em gái, em ?”
Trần Phồn mím môi, nghiêm túc : “Đương nhiên là từ mặt mà thôi. yên tâm, vấn đề gì nghiêm trọng , uống nhiều nước nóng, đừng uống mấy loại nước lạnh ướp đá nữa, vấn đề gì lớn .”
Lúc , tất cả , trừ Trần Khánh Lai, đều kinh ngạc Trần Phồn.
Trần Phồn thản nhiên, sang với Tôn Nhất Minh: “Bây giờ tin lời em chứ?”
Ánh mắt của Từ Tại Châu Trần Phồn khác lúc nãy , sùng bái Trần Phồn, cẩn thận hỏi: “Em gái Trần, cai nước lạnh ướp đá, thật sự là còn vấn đề gì nữa ?”
Trần Phồn lắc đầu: “Chỉ là để tiêu chảy nữa thôi, cơ thể thật là chút vấn đề, uống đồ lạnh thì trong lòng khô nóng, uống đồ lạnh thì lúc đó thấy thoải mái, đó tiêu chảy. Muốn khỏi hẳn, cần điều trị kỹ lưỡng.”
Từ Tại Châu kinh ngạc Trần Phồn: “Em gái Trần, còn nghiêm trọng đến ? Không nguy hiểm đến tính mạng chứ?”
Trần Phồn kỳ lạ hỏi: “Anh chỉ là thượng tiêu hỏa vượng, dày đường ruột yếu một chút thôi, bên hạ hỏa bên điều hòa tỳ vị là , nguy hiểm đến tính mạng gì chứ?”
Từ Tại Châu Trần Khánh Lai về chuyện thuê nhà, liền vỗ vai Tô Nhất Minh: “Huynh , hai em chúng thể một cơ thể khỏe mạnh , là nhờ đấy. Cậu rõ với của ,
nếu việc , nhất định sẽ hậu tạ.”
Đã học sinh từ khu ký túc xá về phía khu giảng đường. Trần Khánh Lai kéo Trần Phồn về phía lớp học, với mấy bạn cùng lớp: “Các về lớp , chuyện đừng rêu rao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-11.html.]
Trần Khánh Lai dẫn Trần Phồn về phía lớp học của lớp Mười Một Hai, đến con đường giữa tòa nhà văn phòng và các lớp học, Trần Khánh Lai với Trần Phồn: “Em đó, ở trường đừng tùy tiện xem bệnh cho khác. Anh sẽ chuyện đàng hoàng với mấy , sẽ để họ chuyện hôm nay .”
Trần Phồn gật đầu. Cô bây giờ xem bệnh cho khác thuộc về hành nghề y trái phép. Bình thường cô hiếm khi xem bệnh cho khác, ở phòng khám, nhiều nhất là giúp bốc thuốc. Trừ phi là mối quan hệ đặc biệt thiết, ông ngoại cô cho phép cô xem, cô mới bắt mạch, sự giúp đỡ của ông ngoại mà kê đơn.
Trần Phồn trở về lớp, tiếng chuông tự học buổi tối vang lên.
Vu Hải Na vẻ mặt u oán
Trần Phồn: “Tiểu Phồn Phồn, một mạch ?”
Trần Phồn chớp chớp đôi mắt to tròn, kỳ lạ Vu Hải Na: “Tớ ăn cơm với hai tớ mà, ăn xong thì về .”
Vu Hải Na tò mò hỏi: “Tiểu Phồn Phồn, với hai ăn gì ngon ?”
Trần Phồn lên tiếng. Anh hai nhắc nhở cô, đừng tùy tiện với khác chuyện họ ăn ngoài. Ký túc xá của Trần Khánh Lai còn từng trốn ngoài quán ăn uống rượu trong giờ nghỉ ngơi. Tám trong ký túc xá , thành tích đều khá , cũng là một ký túc xá khiến giáo viên chủ nhiệm đau đầu. Tám trong ký túc xá, cá tính đều quá mạnh, một lũ những kẻ khó trị!
“Ôi chao, ăn gì mà còn giữ bí mật ? Tiểu Phồn Phồn , tớ coi như bạn của tớ, nỡ bạc đãi tớ như ?”
Trần Phồn vẫn im lặng, trong lòng bắt đầu lẩm nhẩm: Phụ nữ là hổ, phụ nữ là hổ, phụ nữ là những con hổ cái ăn thịt .
Vu Hải Na thấy Trần Phồn cứng đầu lời, chút chán nản. Mấy chiêu nhỏ , dùng với em trai cô thì cũng thành công, đổi khác thử thì chứ?
Rốt cuộc là cô bản lĩnh, là em trai cô nhường nhịn cô , là tiểu Phồn Phồn cứng đầu chịu lời?
Trần Phồn dám tiếp tục chuyện phiếm với Vu Hải Na nữa, nếu cứ tiếp tục, lẽ Trần Phồn sẽ quên mất lời dặn dò của Trần Khánh Lai. Trần Phồn cũng , cô thực là ý chí kiên định lắm, dù , nếu ở thời chiến, cô thể công tác ngầm .
Tiết tự học buổi tối bắt đầu lâu, của xưởng may đến đo kích cỡ.
Thợ đo chỉ đo chiều cao, mà còn hỏi tuổi. Đến lượt Trần Phồn, thợ hỏi Trần Phồn bao nhiêu tuổi, Trần Phồn mấy ngày nữa là mười bốn tuổi, thợ liền chút khó xử.