CHIM SỢ CÀNH LẠ - 2

Cập nhật lúc: 2025-12-01 03:22:12
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4AsVul7anR

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dường như cảm nhận ánh mắt , thiếu gia sang, hỏi vì xuất giá mà điển thê.

 

Nghe vì tiền t.h.u.ố.c của A cha mà tự nguyện điển , ánh mắt trầm xuống, khẽ : “Nàng là cô nương .”

 

Có lẽ thấy đáng thương, từ hôm ánh mắt mềm hơn đôi chút.

 

Xóc nảy hai ngày, đường mới nửa.

 

Khi xe đến đoạn núi hiểm trở, con ngựa đột nhiên hí dài dừng , kịp trở tay ngã nhào lòng thiếu gia.

 

Ngoài xe, hơn chục đại hán vác đao bao vây chúng .

 

Cướp sạch tiền bạc, tên đầu lĩnh mặt đầy sẹo gian .

 

“Tiểu nương t.ử xinh xắn đấy. Đi theo gia, bao ăn ngon mặc .”

 

Đám liền phụ họa lớn.

 

Bốn hộ viện theo cùng đều khống chế. Nhìn tên mặt sẹo l.i.ế.m môi tiến gần, sợ đến cứng đờ, một câu từ chối cũng thốt .

 

“Tiền các ngươi lấy, chạm nàng!” Thiếu gia chắn phía , cao sừng sững, áo dài đen bay phần phật.

 

“Yo, thư sinh mặt trắng còn hùng cứu mỹ nhân.” Tiếng khinh miệt vang lên, tên mặt sẹo vác đao sáng loáng lên vai, từng bước ép tới.

 

Ta hít sâu một , kéo thiếu gia nhảy xuống khe núi phía .

 

3

 

Dòng sông chảy xiết, dốc hết sức mới kéo thiếu gia lên khỏi mặt nước.

 

Hắn sặc nước, ho kịch liệt một hồi lâu mới chậm rãi hồn, liếc một cái lập tức mặt .

 

Ta cúi xuống , mới phát hiện y phục ướt sũng, dán sát .

 

Cảnh tượng phần lúng túng.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

“Trước… hết tìm chỗ hong khô y phục.” Thiếu gia lắp, vành tai đỏ bừng.

 

Ta tìm một hang núi, nhóm lửa hong khô áo quần, gọi mấy tiếng, thiếu gia mới do dự bước .

 

Thấy mặc chỉnh tề, mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Chốn hoang vu thế nhất thời khó thoát , tranh lúc hong y phục, tìm chút đồ ăn.

 

Lớn lên nơi thôn dã, nhận kha khá rau dại quả rừng, còn học cách đ.â.m cá từ thúc thúc hàng xóm.

 

Khi mang đầy chiến lợi phẩm trở về, thiếu gia đang cửa hang đợi . Tóc xõa, áo khoác mở để lộ trung y trắng như tuyết, trông chẳng khác gì công t.ử trong tranh bước , khiến khó lòng dời mắt.

 

“Cá là nàng đ.â.m ?” Hắn con cá béo tròn trong tay , ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

 

Ta gật đầu, do dự giây lát thật: “Vừa dò thử, quanh đây mấy dặm đều nhà dân. Thiếu gia, chúng tự .”

 

Hắn nhíu mày, hàng mi dài khẽ rung như cánh bướm.

 

Ta lo điều gì. Nếu đường núi đến Vĩnh Châu, ắt lỡ thời gian hương thí, của trượt thì đợi ba năm.

 

Ta dẫn vượt núi băng rừng, men theo dòng sông về hướng Vĩnh Châu.

 

Trọn ba ngày, chúng dãi dầu mưa gió, thê t.h.ả.m vô cùng, mà vẫn tìm cách rút ngắn đường.

 

Thời gian mở khoa thi sắp đến, ánh mắt thiếu gia càng lúc càng tối.

 

“Đừng vội buông bỏ.” Ta cất lời an ủi, “Dù cuối cùng kịp, ít nhất chúng tận lực.”

 

Hắn sững , gắng gượng lấy tinh thần tiếp tục bước .

 

Hẳn là ông trời cũng giúp một tay, cách Vĩnh Châu mười dặm, chúng gặp một lão bá đ.á.n.h xe bò mang hàng thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chim-so-canh-la/2.html.]

 

Nghe chúng kịp dự hương thí, lão bá càng quất roi hối bò mạnh hơn, thiếu gia cuối cùng kịp lúc.

 

4

 

Thi xong, thiếu gia đến nha môn một chuyến, trở về với đôi mắt đỏ hoe.

 

Hóa , bốn hộ viện theo chúng đều c.h.é.m c.h.ế.t.

 

Ta lúc đó mới bàng hoàng nhận , bọn cường đạo hề bịt mặt — từ đầu đến cuối vốn chẳng định để ai sống sót.

 

Nửa tháng về đến Thẩm phủ, tin cha qua đời.

 

“Đứa nhỏ ngoan, Biệt Chi hết với , nếu nhờ con, e nó cũng khó mạng trở .” Phu nhân nắm tay , vỗ liên hồi, “Yên tâm về nhà, lo việc cho cha hãy .”

 

Khi rời , thiếu gia đuổi theo, nhét tay một tờ ngân phiếu.

 

Chưa đợi gì, lưng bỏ , chỉ để một câu: “Ta đợi nàng trở về.”

 

Khi về đến nhà, quan tài cha hạ thổ.

 

Ca ca vận áo tang trắng, đỡ lấy A nương ngất mà linh vị.

 

“Muội , nay cha , .” Giọng ca ca khàn đặc, mắt đỏ hoe, “Dẫu ai chịu cưới , cũng nuôi cả đời.”

 

Ta đôi vai gầy yếu của ca ca, chỉ lắc đầu.

 

Ta và ca ca là song sinh, sinh nửa nén nhang mà thể yếu hơn hẳn. Đừng xuống ruộng, chỉ cần nhanh một chút cũng thở dốc; bến phu nửa ngày đuổi.

 

May mà chăm chỉ học hành, giờ thứ hai trong thôn đỗ tú tài, con đường đèn sách thể đứt đoạn.

 

Ta ở nhà mấy ngày, A nương suốt từng ngày.

 

Trước lúc , bà luộc hết trứng trong nhà cho mang theo.

 

“Cha con mất , con mang theo mà bồi dưỡng .” Nói xong, bà đưa tay lau nước mắt.

 

Từ khi ký ức, nhớ lời A nương rằng trứng gà là thứ nhất, để dành cho cha bồi bổ. Ta và ca ca còn nhỏ lớn nhanh thì nên ăn trứng, còn bà là duy nhất cần ăn.

 

A nương , thứ bà cho là quý giá nhất, trong Thẩm phủ ngay cả hạ nhân cũng ăn .

 

Sống mũi cay xè, nước mắt rơi lã chã.

 

A nương đưa tay lau nước mắt cho , ca ca dặn tự chăm sóc bản .

 

Hắn : “Muội , và A nương ở nhà chờ trở .”

 

5

 

Trước cổng Thẩm phủ một bóng cao ráo thẳng tắp.

 

Đêm tối mờ mịt, ánh đèn lồng hắt xuống cánh cửa sơn chu đỏ kéo bóng dài thật dài.

 

“Nàng về ?”

 

Giọng thiếu gia trầm thấp dễ vang lên.

 

Ta chút mệt mỏi, chỉ đáp một tiếng “Ừm”.

 

Hắn cũng chẳng gì thêm, xoay trở phòng.

 

Ta vẫn tiếp tục việc mặt thiếu gia, nhưng thái độ của đối với dường như đổi khác.

 

ngủ gục bên bàn, tỉnh dậy thì thấy thêm một chiếc áo. Thiếu gia đối diện, nghiêng đầu , trong mắt như ý .

 

“Tỉnh ?”

 

Loading...